Các đệ tử rất nhanh tránh qua hai bên, nhường đường cho Tiết Mông. Đại
môn Thanh Thiên Điện mở rộng, Sở Vãn Ninh quỳ trong đó, người thẳng
tắp, nhắm mắt không nói. Trong tay Giới Luật trưởng lão cầm gậy sắt, đang
đọc luật Tử Sinh Đỉnh, đọc xong một điều, gậy sắt tàn nhẫn đánh lên lưng
Sở Vãn Ninh một đòn.
“Luật thứ 91 của bổn môn, không thể làm bị thương người vô tội, không
được dùng tiên thuật với pàm nhân, gậy đánh xuống, ngươi có hận không?”
“Không hận.”
“Luật thứ 92 của bổn môn, không được tuỳ tiện làm bậy, không thể làm
theo cảm tình của bản thân, gậy đánh xuống, ngươi có hận không?”
“Không hận.”
Giới Luật trưởng lão không dám nương tay, chỉ có thể công bằng thực hiện.
Hơn chín mươi gậy đánh xuống, bạch y của Sở Vãn Ninh đã nhiễm máu
tươi gần hết.
Tiết Mông kính trọng Sở Vãn Ninh nhất, thấy vậy hai mắt hằn tia máu, gào
lên: “Sư tôn!”
Sở Vãn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn nhắm mắt, hơi nhăm mày.
Giới Luật trưởng lão vừa nhìn ra cửa, hạ giọng nói: “Ngọc Hành trưởng
lão, thiếu chủ đến.”
“Ta không điếc, nghe thấy rồi.” Khoé miệng Sở Vãn Ninh có chút máu
bầm, lại không mở mắt, “Nhóc con ầm ĩ như hắn, không cần quản.”
Giới Luật trưởng lão thở dài: “…Ngọc Hành, ngươi hà tất phải làm vậy?”
“Ai bảo đệ tử của ta luôn không nghe lời.” Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói,
“Nếu ta hôm nay không bị phạt theo luật, sau này làm gì còn mặt mũi để
dạy dỗ người khác.”
“…”
“Ngươi tiếp tục đi.”
“Ầy…” Giới Luật trưởng lão nhìn cổ y tái nhợt, từ cổ áo rộng lộ ra, tái nhợt
như mây cúi xuống, không khỏi nói, “Vậy ít nhất nhẹ tay một chút?”
“… Việc này với gạt người khác gì nhau đâu.” Sở Vãn Ninh nói, “Yên tâm,
chỉ là hai trăm gậy mà thôi, ta chịu được.”
“Ngọc Hành trưởng lão…”