HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 209

Nghe câu nói ấy, Tiết Mông đột nhiên quay đầu lại, hung dữ lườm Mặc
Nhiên, đôi mắt hồng còn chứa nước mắt, lại cứng đầu không chịu lăn
xuống.
Không giận, cũng không cãi nhau.
Hắn lăn trên đất bò dậy, cúi đầu, cắn răng phủi sạch bụi trên người, sau đó
quỳ xuống trước Thanh Thiên Điện nói với Sở Vãn Ninh: “Sư tôn, đệ tử sai
rồi.”
Sở Vãn Ninh vẫn còn chịu gậy sắt tra tấn, lưng cũng không hề khom
xuống, chỉ có sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh.
Tiết Mông quật cường nói: “Nhưng ta không đi, ta bồi sư tôn.”
Dứt lời, quỳ xuống không chịu dậy.
Mặc Nhiên đầy trời xem thường. Tiết Mông Tiết Tử Minh, thiên chi kiêu
tử, lại cô đơn trước mặt Sở Vãn Ninh hèn mọn tận xương tuỷ. Trước mặt
người khác là phượng hoàng, trước mặt sư tôn liền biến thành chim cút.
Nếu không phải biết rõ Tiết Mông không thích nam nhân, Mặc Nhiên còn
nghi ngờ có phải gia hoả này thích Sở Vãn Ninh hay không, mới có thể
khăng khăng chết không hối hận. Sư tôn tát má trái hắn một cái, có khi con
chim cút nhỏ này còn tiện hề hề đưa má phải sang cho y.
Bội phục, bội phục.
Thật đúng là chân chó.
Tuy trong lòng khinh thường, nhưng không biết sao má trong chua chua,
Mặc Nhiên trừng mắt nhìn Tiết Mông, trừng một lát, càng nhìn càng hụt
hẫng, cảm thấy không thể để hắn một mình làm trung tâm được.
Sở Vãn Ninh vốn không thích mình, Tiết Mông lại làm loạn như vậy,
không phải sau này càng được Sở Vãn Ninh thiên vị bất công sao?
Vì thế dứt khoát cũng quỳ xuống, bên cạnh Tiết Mông.
“Ta cũng bồi sư tôn.”
Sư Muội đương nhiên cũng quỳ theo, ba đệ tử cứ thế quỳ ở bên ngoài chờ.
Mặc khác đệ tử dưới môn hạ các trưởng lão khác nghe chuyện này, chạy tới
Giới Luật Đình xem náo nhiệt.
“Trời ạ, sao lại là Ngọc Hành trưởng lão chứ…”
“Nghe nói là trong cơn giận đánh thường nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.