HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 210

“Á! Dữ như vậy?”
“Hừ, nói nhỏ thôi, bị Ngọc Hành trưởng lão nghe thấy khéo quay lại đánh
ngươi!”
Còn có người nói: “Thiếu chủ sao lại quỳ?”
“Mặc công tử cũng quỳ luôn…”
Mặc Nhiên lớn lên tuấn mỹ, miệng lại ngọt, bình thường không biết nói bao
nhiêu lời hay làm các nữ tu thích mình, lúc này không khỏi có người
thương tiếc, thấp giọng nói nhỏ: “Thật đau lòng cho Mặc công tử, làm sao
bây giờ, có nên xin hộ không.”
“Chuyện của thầy trò bọn họ, chúng ta không được quản. Ngươi dám thì
ngươi làm, dù sao ta cũng kệ. Ngươi có nhớ sư tỷ bị Ngọc Hành trưởng lão
đánh mấy trăm roi không…”
“…”
Hai trăm gậy đã hết.
Kết giới rốt cuộc được triệt bỏ.
Tiết Mông vội vàng đứng từ đất lên, té ngã chạy tới Thanh Thiên Điện, lại
gần, vừa thấy bộ dạng của Sở Vãn Ninh, hắn liền tức giận “A” lên một
tiếng, quay đầu túm cổ áo Giới Luật trưởng lão: “Ngươi cái lão già chết tiệt
này, ngươi không biết nhẹ tay chút sao!!!”
“Tiết Tử Minh.” Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, môi dính máu khép mở, thanh
âm hơi nghẹn ngào nhưng vẫn có lực uy hiếp vô hình.
“…”
Đốt ngón tay Tiết Mông vang lên răng rắc, đột nhiên đẩy Giới Luật trưởng
lão, buông người ra. Mặc Nhiên cũng tới, hắn vốn còn cười ngâm ngâm,
nghĩ Giới Luật trưởng lão vì thân phận của Sở Vãn Ninh, sẽ không nặng
tay. Nhưng vừa cúi đầu nhìn vết thương của Sở Vãn Nhiên, đột nhiên, nụ
cười trên mặt cứng lại.
Sở Vãn Ninh thế mà không nói với Giới Luật trưởng lão trên vai mình có
vết thương sao?!
Hai trăm gậy kia dù nhiều dù ít, đánh qua đánh lại, đều nhẫn tâm đánh lên
vết thương cũ trên vai y.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.