HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2077

Huyết lưu như chú.
Cuối cùng, hắn trong quang ảnh ký ức tanh hôi đong đưa khi xưa thấy một
bóng dáng một người.
Trắng tinh, an bình.
Đứng dưới tàng cây hải đừng, sau đó quay đầu lại, trong ánh mặt trời bị
mây che khuất, y khẽ cười.
“Mặc Nhiên.”
“……”
“Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán.”
Hắn bỗng dưng quỳ xuống, hắn trải qua huyết chiến suốt đêm, giờ phút này
y phục đã chật vật, cả người toàn máu, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi trên
trời cao, hắn chợt giật mình trong chốc lát, ngay sau đó như con kiến cuộn
lại, co cả người trên đất, nức nở run rẩy.
“Sư tôn…… Sư tôn……”
Hắn kêu thảm, hắn nghẹn ngào: “Không phải như thế…… Kia không phải
ta…… Cầu xin các ngươi…… Cầu xin các ngươi…… Kia không phải
ta……”
“Ta muốn quay đầu lại mà, ta muốn làm lại từ đầu, trả giá sao cho đại giới
cũng có thể, xin các ngươi……”
“Ta có thể tự móc tim mình ra, chỉ cần các ngươi đừng gắn danh hào Đạp
Tiên Quân cho ta tới khi chết.”
“Ta thật sự…… Thật sự không bao giờ muốn làm tên kia…… Cầu xin các
ngươi……”
Hắn nghĩ tới Tiết Mông, nghĩ tới Sư Muội.
Hắn nhớ tới khi nhỏ Tiết Mông đưa cho một chuỗi kẹo hồ lô kia, kiêu căng
ngạo mạn mà nói với hắn thích ăn thì ăn.
Hắn nhớ đến trước khi biệt ly Tiết Mông rơi lệ nắm chặt vạt áo hắn, nói với
hắn, ca, huynh đừng lừa ta.
Hắn nhớ tới khi thiếu niên Sư Muội bưng một chén hoành thánh nóng hôi
hổi tới cho hắn, nói với hắn, A Nhiên, ta cũng không có song thân, về sau
chúng ta chính là người một nhà, được không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.