HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2119

Hoài Tội hé môi, nghiền nát từng chữ: “Ngươi muốn rời chùa xuống núi, có
thể.”
“Sư tôn?” Mắt phượng của Sở Vãn Ninh hơi mở to, y không rõ lòng người
hiểm ác, coi đao phủ giơ đao lên, như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, chỉ
trong chớp mắt, y thậm chí cảm kích lại vui mừng.
Y cho rằng Hoài Tội đã hiểu được y rồi.
Nhưng dao mổ lạnh lẽo, sát tâm đã hiện rõ, Hoài Tội nói: “Đêm nay ngươi
rời khỏi cửa viện này, thì không còn là người của Vô Bi Tự nữa. Mười bốn
năm tình nghĩa thầy trò giữa ta với ngươi, như vậy, nhất đao lưỡng đoạn.”
“…” Mắt phượng vẫn mở to, chẳng qua bên trong từ vui mừng, biến thành
kinh ngạc và bi hàn.
Sở Vãn Ninh không thể ngờ Hoài Tội sẽ kiên quyết tới tận mức này, cứng
đờ tại chỗ thật lâu, mới giật giật môi. Mặc Nhiên bên cạnh gấp đến độ
không chịu nổi, không ngừng lẩm bẩm: “Xin người đó, nhanh đi đi, rời
khởi đây, đừng nói nữa, rời khỏi đây.”
Môi mở, lại không nói nên lời hoàn chỉnh.
Hoài Tội nhìn y chằm chằm, đây là lần cược lớn nhất của ông, Vãn Ninh
trọng tình, mười bốn năm qua chỉ có hai người họ làm bạn với nhau, nếu
cắt đứt tình nghĩa thầy trò này, đó là cầm đao đâm vào tim y, y hẳn là sẽ
không ——
Sở Vãn Ninh quỳ xuống.
“……” Hoài Tội ngẩn ra.
Ông vẫn chết lặng mà nghĩ, sẽ không, y sao có thể quyết tuyệt như thế, nhất
ý cô hành*.
Sở Vãn Ninh quỳ xuống dập đầu.
Một bái, hai bái, cho đến chín bái.
Y lại ngẩng mặt lên, mắt sáng tỏ, không có nước mắt, nhưng gương mặt lại
ướt át.
“Đệ tử Sở Vãn Ninh, bái tạ ân nuôi dạy của sư tôn. Từ đây……” Hầu kết y
nhấp nhô, từ đây làm sao? Y không biết, y không nói được nữa.
Có lẽ gió trời lạnh, thân mình Hoài Tội trong gió hơi lảo đảo, cà sa của ông
bị thổi loạn, cuồng phong thổi phồng ống tay áo, sắc mặt ông càng ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.