HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2124

“Chơi một lần nữa đi mà, lần cuối cùng thôi, thật sự là lần cuối cùng thôi.”
Sau đó không đợi đại hoà thượng nói, tiểu gia hỏa đã sắn cao tay áo màu
chì, hoa sen lay động, y vươn tay nhỏ, hứng thú phấn khởi mà mà chạm vào
tay Hoài Tội khiến ông không ngờ tới, giọng trẻ con ngọt ngào giòn tan,
như ngó sen ngọt lịm.
“Ngươi một cái, ta một cái, hoa gì nở trong nước? Hoa sen nở trong nước.
Ngươi hai cái, ta hai cái, hoa gì nở một loạt? Hoa du nở một loạt.”
Hoài Tội hết cách, nhìn gương mặt tươi cười của y, cuối cùng cũng chỉ lắc
đầu, cười vỗ tay với y, chơi trò ấu trĩ không chịu nổi.
“Ngươi chín cái, ta chín cái, hoa nào nở bay theo gió? Bồ công anh nở bay
theo gió.
Ngươi mười cái, ta mười cái, hoa nào nở hoa không có lá? Hoa tịch mai nở
không có lá.”
Máu nhiễm đỏ áo, sen đỏ ướt đẫm.
Thiền viện, Hoài Tội nhắm mắt lại.
Là…… Một đoạn gỗ thôi.
Tiếng cười vui vẻ khi xưa quanh quẩn bên tai.
Là, người vô hồn thôi.
“Hoa gì nở trong nước? Ha ha ha, sư tôn thật ngốc, hoa sen nở hoa trong
nước nha.”
Là một vỏ gỗ rỗng tuếch mà ông muốn hiến tế cho Sở Tuâ,n là một khúc gỗ
mà ông tốn cả trăm năm để chuộc tội! Không phải người sống! Không có
linh hồn!!
“Sư tôn, bánh hoa chia người một nửa, người ăn phần lớn, ta ăn phần nhỏ.”
Nước mắt Hoài Tội chảy xuống.
Ông run rẩy kịch liệt run rẩy, ông hộc tốc, ông nhìn lưỡi dao đã đâm vào
tim, linh hạch đã bắt đầu tan vỡ, đứa nhỏ bị đâm chạy đi.
Ông quỳ xuống, ông thống khổ gào khóc, ông khàn cả giọng, giờ phút này
ông ôm lấy Sở Vãn Ninh, lại chỉ có thể lướt qua Sở Vãn Ninh như Mặc
Nhiên, tiếng khóc trong họng ông như nghẹn máu, như đao không phải đâm
vào tim Sở Vãn Ninh, mà là giọng ông, hồn ông.
Sao lại không có hồn chứ……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.