HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2122

Giọng ông nói trong nháy mắt, già đi cả trăm tuổi.
“Y quỳ trên mặt đất, nhìn ta, ta bỗng cảm thấy, có phải Phật đà đang tha thứ
thương cập y phàm nhân, hay là không, nhưng mà ánh mắt như vậy.”
“Y trong sự thương hại của đao phủ, đao hạ sinh linh, trên thương dính máu
đồ tể.”
“Đừng mà!!!” Mặc Nhiên gào khản giọng.
Nhưng ánh đao vụt lên, hắn bỗng nhắm mắt lại, một tiếng vang rõ ràng,
Mặc Nhiên cuộn lại trên đất.
“Đừng mà…”
Máu nóng tràn ra, huyết nhục tách rời.
Mặc Nhiên kêu thảm bò tới, bò tới bên cạnh Sở Vãn Ninh, hắn mà lắc đầu
không ngừng, nước mắt nước mũi chật vật không chịu nổi, hắn luống
cuống tay chân chặn miệng vết thương của Sở Vãn Ninh, muốn dùng quán
chú cầm máu.
Không thể dùng được gì.
Không thể dùng được gì.
Hắn trơ mắt nhìn Sở Vãn Ninh cố nhịn đau, dùng pháp thuật cố chống đỡ
mình không đau tới ngất, hắn trơ mắt nhìn Sở Vãn Ninh cầm đao, từng tấc
từng tấc, đâm vào lồng ngực, máu, nơi nơi đều là máu nóng.
Sao không phải là người sống.
Thịt, xé mở là thịt.
Đỏ tươi, tanh ngọt, rách nát.
Sao lại không phải là người sống?!!! Sao lại không phải!!!
Hoài Tội cứng đờ đứng tại chỗ, thần sắc ông vẫn dừng lại ở hình ảnh trong
khắc cuối cùng kia, vẻ mặt dữ tợn lại tàn nhẫn, nhưng ánh sáng trong mắt
ông lập loè, run rẩy, run rẩy, mờ mịt…
Điều ông hy vọng, thật sự là như vậy ư?
Một khắc kia, bức hoạ bỗng trở nên lay động mơ hồ, cảnh trước mắt Mặc
Nhiên vì cảm xúc khi chế tạo quyển trục này mà trở nên vặn vẹo hỗn độn.
Hắn nhìn thấy chuyện xưa vấy máu tươi kia, mỗi chuyện đều mềm mại, đều
chân thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.