HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2192

Nếu nói không phiền muộn, đó là giả.
Thư viết cho Tiết Mông, cũng không có nhiều chuyện, đơn giản chỉ hỏi tình
hình mấy ngày gần đây, có khoẻ hay không, dò hỏi ngày tháng bên ngoài
thế nào, cố nhân ra sao.
Có điều, kỳ thật cũng không còn cố nhân nào.
Nên một phong thư chậm rãi viết cả buổi chiều, nội dung cũng không quá
nhiều. Viết tới cuối, có chút xuất thần, hoảng hốt nhớ tới ngày tháng năm
ấy ba tiểu đồ đệ vẫn mạnh khoẻ bên cạnh, mình từng dạy chúng đề bút viết
thơ vẽ tranh.
Tiết Mông và Sư Muội đều học rất nhanh, chỉ có Mặc Nhiên, một chữ thôi
mà viết sai tới tận ba bốn lần còn cần mình phải cầm tay dạy hắn mới được.
Lúc ấy đã viết gì nhỉ?
Sở Vãn Ninh hoảng thần, bút mực chậm rãi trải dài trên giấy Tuyên Thành.
Y đầu tiên viết “Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng”, sau lại viết
Đời người không cội nguồn, bay như bụi trên đường”, từng nét bút, ngay
ngắn.
(*Nguyên văn: Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạch thượng trần. Đây là
câu thơ trong Tạp thi kỳ 1 của Đào Tiềm, hiệu là Uyên Minh, là một nhà
thơ lớn của thời Tấn)
Soạn thư cũng được, viết thư cũng thế, chữ y trước nay rõ ràng đoan chính,
sợ người đọc sách xem không hiểu, cũng sợ đệ tử đi theo mình học không
nổi.
Chữ như người, lưng rất thẳng.
Y viết “Cố nhân nơi đâu”, viết “Biển rộng núi xa”.
Sau đó, gió thổi qua tán hoa, cánh hoa rơi lên giấy, y luyến tiếc phủi nhẹ,
nhìn màu tím nhàn nhạt mỹ lệ, đầu bút lông lại chuyển, tiếp tục viết, “Mộng
tỉnh nhân gian ngắm vi vũ*, giang sơn như cũ vẫn ôn nhu.”
(*

微雨: mưa nhỏ)

Bằng bằng trắc trắc.
Nguyện Ta như sao Quân như nguyệt, đêm đêm lưu quang cùng sáng tỏ*.
(*Nguyên văn: Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang
tương hiểu khiết. Đây là câu thơ trong bài “Xa diêu diêu thiên”, của nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.