HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2193

thơ Phạm Thành Đại, hiệu là Thạch Hồ cư sĩ, thi nhân thời Nam Tống)
Viết viết, ánh mắt không khỏi dần nhu hoà, tựa hồ quay về những ngày
tháng yên tĩnh đẹp đẽ.
Gió nổi lên, thổi qua trang giấy bay tán loạn, chặn giấy chưa để cẩn thận, bị
thổi bay lên, trong ánh nắng thanh hương sau giờ ngọ, loạn đầy đất.
Sở Vãn Ninh gác bút lông xuống, thở dài, nhặt những lá thư cùng thơ đầy
đất.
Từng tờ từng tờ, dừng trên cỏ, bên thềm đá, nơi tàn hoa, giữa lá khô. Y
đang định nhặt một trang giấy rơi trên tàn hoa vương hương thơm.
Bỗng một bàn tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng hiện trước tầm
mắt, trước mắt y, đã nhặt trang giấy kia lên.
“Ngươi đang viết gì?”
Sở Vãn Ninh ngẩn ra, đứng dậy, một nam nhân anh tuấn đĩnh bạt đứng
trước mắt, đúng là Đạp Tiên Đế Quân Mặc Vi Vũ không biết vào nhà thủy
tạ từ khi nào.
Sở Vãn Ninh nói: “… Không có gì.”
Mặc Nhiên mặc một bộ hoa bào đen chỉ vàng, đội miện cửu lưu, trên ngón
tay cái tái nhợt còn mang một nhẫn lưu chỉ long lân, hiển nhiên mới thượng
triều về. Đầu tiên hắn lãnh đạm liếc Sở Vãn Ninh một cái, sau đó phủi giấy
hoa đọc, đọc hai đoạn, mắt đã mị lên: “Kiến tín như ngộ, triển tín thư
nhan*…”
(*Nghĩa là Thấy thư như gặp mặt, mở thư mặt khoan thai. Đây là câu viết
thường mở đầu của phong thư)
Trầm mặc chốc lát, nâng mắt lên: “Đây có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Sở Vãn Ninh nói, định lấy thư về, đã bị Mặc Nhiên dứt khoát giơ tay chặn
lại.
“Đừng vội.” Hắn nói, “Ngươi khẩn trương cái gì?” Nói xong câu đó, hắn
lại cẩn thận đọc xuống dưới, tầm mắt lướt qua, bất động thanh sắc, “Ồ. Viết
cho Tiết Mông?”
“Tiện tay viết thôi.” Sở Vãn Ninh không muốn liên lụy người khác, nói,
“Không có ý định gửi ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.