Lúc nhìn thấy bóng lưng Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên lại hơi hối hận, hơn nửa
đêm, phát điên cái gì? Đi tìm Sở Vãn Ninh? Điên rồi sao?
Nhưng đến cũng đến rồi, giờ xoay người bỏ đi như vậy, cảm thấy thật ngốc.
Hắn nghĩ nghĩ, ra mấy cách, gác đèn lên chân canh ở ngoài, không định bỏ
đi, cũng không vào, cứ đứng ngoài cửa sổ như vậy, khuỷu tay gác trên song
cửa sổ, nâng má, nhìn Sở Vãn Ninh ở xa.
Chuông đồng trên mái cong đong đưa nhẹ, mùi hoa cỏ thơm nhẹ trần ngập
trong đêm.
Hai người một đứng một quỳ, cách cửa gõ khắc hoa màu đỏ, cách không
gian tĩnh mịch trong điện.
Nếu trước khi trùng sinh, Mặc Nhiên đã đủ lập trường, có thể xông vào
trong điện, ra lệnh Sở Vãn Ninh dừng việc tự trách mình, trở về nghỉ ngơi.
Nếu Sở Vãn Ninh không muốn, hắn cũng đủ khả năng, có thể trói tay chân
Sở Vãn Ninh lại, thô bạo bế người đem đi.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có lập trường, cũng không có năng lực.
Hắn thậm chí còn không cao bằng Sở Vãn Ninh.
Tâm tình Mặc Nhiên phức tạp, đứng ngoài cửa sổ nhìn tới người bên trong,
người bên trong lại không nhận ra, hắn không nhìn thấy mặt Sở Vãn Ninh,
Sở Vãn Ninh cũng không nhìn thấy mặt hắn.
Vì thế, mèo trắng quỳ một đêm, chưa từng quay đầu lại.
Vì thế, chó ngốc cũng đứng một đêm, chưa từng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cho một tiểu kịch trường về động vật~
Trước đây có một con cún con, bởi vì vừa bẩn vừa ngốc, nên người ta
không thích nó, chỉ có thể lang thang khắp nơi.
Có một ngày, cún con được một bá bá nhìn thấy, đưa về nhà mới. Nhà mới
rộng lại ấm, cún con rất vui, nhất là mèo trắng lớn đang ngủ say cuộn tròn
trên đệm mềm, nhìn qua rất ôn nhu, cún con gâu gâu kêu lên, vui vẻ dụi
vào lông của mèo trắng lớn.
Nhưng mà, mèo trắng lớn tỉnh dậy không giống trong tưởng tượng, nó luôn
lạnh lùng nhìn cún con, cũng không thèm nhìn đối phương kêu ư ử làm