HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 219

Trong tay Mặc Nhiên tụ một làn sương đen, đầu ngón tay lướt qua, nhanh
chóng điểm lên mấy huyệt của Sở Vãn Ninh, phong bế chút hơi tàn cuối
cùng của y.
“Ngươi nghĩ có thể cứ thế chết sao?” Hai mắt Mặc Nhiên trợn lớn, vẻ mặt
dữ tợn, “Còn chưa xong, Sở Vãn Ninh, giữa chúng ta còn chưa giải quyết
rõ ràng, ta không để yên! Vẫn còn chưa xong! Ngươi nếu không nói rõ ràng
với ta– Ta sẽ đem Tiết Mông, đem Côn Luân Đạp Tuyết cung, đem mấy
người ngươi che chở, đều bóp nát!! Đều xé thành vụn!! Ngươi nghĩ kỹ cho
ta!!”
Nghi thức không tiếp tục, mấy ngàn người quỳ gối, hắn cũng không thèm
để ý.
Hắn thay đổi chủ ý. Hắn không cần Sở Vãn Ninh chết.
Hắn hận y, hắn muốn Sở Vãn Ninh sống– Sống…
Hắn bế nam nhân đã mất máu quá nhiều kia lên, dùng khinh công lướt qua,
nhảy qua mấy mái nhà cao, đi thẳng đến phía Nam– Tới Hồng Liên Tạ
Thuỷ, là nơi Sở Vãn Ninh từng ở.
Nơi đó nhiều linh khí, nhiều tiên thảo, hắn muốn cứu Sở Vãn Ninh về.
Người này còn sống mới có thể hận, nếu người này chết, không còn lý do
gì để hận nữa. Hắn điên rồi hay sao mới ra tay giết chết Sở Vãn Ninh?
Nếu Sở Vãn Ninh chết, thế gian này với hắn, rốt cuộc còn ý nghĩa gì…
Nằm trên giường, tự mình liếm láp hồi ức.
Đã hơn nửa đêm, vẫn không thể ngủ được.
Mặc Nhiên dứt khoát đứng dậy, rửa mặt, mặc xong quần áo, cầm theo một
đèn lồng, đến Diêm La Điện.
Sở Vãn Ninh nhất định chỉ băng bó qua loa, liền tới đó phạt quỳ. Người
này, Mặc Nhiên biết rõ, vừa ngốc vừa quật cường, rất cứng nhắc, chưa bao
giờ nghĩ cho bản thân mình có chịu nổi hay không, cho Tiết Mông cản y,
cũng không cản được.
Quả nhiên, đến ngoài Diêm La Điện, liền thấy một ánh cây đèn xanh tịch
mịch, nến không ngừng nhỏ xuống.
Sở Vãn Ninh quỳ đưa lưng về cửa điện, thân hình thẳng tắp, như cây thông
trong gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.