HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2212

Là y không tốt, là y thất bại. Là y trước nay ngạo mạn, tự coi mặt mũi mình
quan trọng hơn bất cứ thứ gì, là y có gì muốn nói cũng không chịu thẳng
thắn nói ra.
Nếu kịp thời nhận ra…
Không đến mức, mất đi bản tâm.
Nhưng nhiều năm như vậy, y lại chẳng nhận ra cái gì, cái gọi là Vãn Dạ
Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn, ngay cả đồ đệ thành ký chủ ma hoa cũng
không cảm thấy, là những ngôn từ quái gở và vụng về của y, cuối cùng
khiến cho Mặc Nhiên cô độc trên đường, bước vào đêm dài mênh mang, rơi
vào huyết hải thâm thù.
Y sao còn mặt mũi xứng đáng đứng ở tôn vị của mình, sao còn mặt mũi
nhận một tiếng “Sư tôn” của Mặc Nhiên?
Nếu kịp nhận ra.
Một câu này như ác mộng như nguyền rủa nấn ná bên tai, y lưng như kim
chích, y họng như mắc xương, y kinh ngạc cực độ —— y uổng người làm
sư!
Lúc này quay đầu nhìn lại, dị trạng của Mặc Nhiên đã có bao lâu rồi?
Không phải một năm hai năm, mà là sớm chiều nhiều năm như vậy, Mặc
Nhiên từ ban đầu mang dáng vẻ thiếu niên thẹn thùng lại có chút sáng lạn,
từng chút từng chút bị bóng đêm nuốt gọn, từng chút từng chút bị huyết vũ
tinh phong nhiễm ướt.
Mà chính y làm sư phụ, lại cho tận đến hôm nay—— cho tới tận khi không
thể vãn hồi, lại khó quay đầu, cho tới tận lúc này, mình mới hậu tri hậu giác
mà biết… y ngũ tạng hỗn loạn, y thân trôi như thuyền, y thống hận cực độ
Ngũ tạng y hỗn đãng y như con thuyền, y đau đớn cực kỳ hận cực kỳ—— y
uổng người làm sư!!
Ngày hôm đó, Sở Vãn Ninh không biết mình đã bình ổn cảm xúc thế nào,
chậm rãi rời khỏi Tàng Thư Các thế nào, đi trong rừng trúc vắng vẻ của Tử
Sinh Đỉnh.
Cũng không biết mình trở về Hồng Liên Thuỷ Tạ thế nào, dưới giàn hoa tử
đằng*, hết thảy đều hỗn loạn. Y một mình ngồi ở đó, từ ánh mặt trời sáng
lạn, tới hoàng hôn buông xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.