HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2240

Y nhớ ra.
Mặc Nhiên không phải là tới……
Nghĩ một nửa lại không nghĩ nữa, loại ý niệm chợt cháy lên như lửa này
làm y không thể thoải mái, sắc mặt y chậm rãi trầm xuống, đốt ngón tay
cũng không tự chủ siết lại.
——
Y nhớ ra khi Mặc Nhiên mới lạc lối thường xuyên tới một nơi.
Non nửa canh giờ sau, Sở Vãn Ninh đứng ngoài lâu gỗ đan xen tím tím đỏ
đỏ, biển lâu gỗ đỏ, bên trên viết bốn chữ thượng thư Đào Tiên Mời Quân to
đùng.
Đây là tiên lâu Lê Viên Đào có chút danh tiếng ở phụ cận, giờ đêm đã
khuya, nhưng tiên lâu lộng lấy thơ văn hoa mỹ chỉ vừa mới mở. Trái phải
khách ùa vào, phần lớn là mấy nam tử mập mạp, tiểu sinh tô son điểm
phấn, mà vẻ mặt Sở Vãn Ninh thanh lãnh, eo thẳng tắp, đứng trong đám
đông có vẻ không hợp nhau.
“Khách quan, mời vào trong.”
“Vừa đi vừa xem nha, hôm nay Giác nhi nổi tiếng hoá trang, nổi danh khắp
Tương Đàm, hát không thua Tương Phong Nhược năm đó, vũ vô lễ của
Đoạn Y Hàn ngày xưa. Tám mươi văn một hồi, lên hàng đầu mười văn
——“
Ở cửa, gã sai vặt gân cổ lên gào lớn, bên cạnh có công tử nhã nhặn phe
phẩy quạt, trào phúng bảo: “Thật dõng dạc, nổi danh cái gì, cũng dám so
sánh với hai vị nhạc tiên Đoạn Tuân năm đó à.”
“Đúng vậy, tám mươi văn một hồi còn không thấy mặt Tuân Nhược Phong
có tiếng, một vở kịch của Tuân Nhược Phong tám trăm kim còn chưa đủ
đâu.”
“Rạp hát rách nát này lại lừa tiền rồi.” Có canh phu đi ngang qua, gãi nách
cười khặc khặc.
Sở Vãn Ninh nghe không hiểu, nghe cũng rất đau đầu. Y dứt khoát giơ tay
vén mành, vào trong lâu. Bên tường treo lụa đăng cao kết, ồn ồn ào ào. Có
người đang nghe diễn, có kẻ uống say, có người dính phấn trên mặt đang
chìm nổi trong ánh sáng mị diễm ôn nhu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.