HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 225

Tổng quản xấu hổ mà vò vạt áo suy nghĩ một lát, thật cẩn thận nói:
“Trưởng lão cảm thấy, rửa rau thì thế nào?”
Sở Vãn Ninh đáp: “Được.”
Tổng quản đại đại nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy mười ngón tay của Sở
Vãn Ninh không dính nước mùa xuân, có lẽ sẽ không đồng ý làm mấy
cuyện như rửa rau này, nhưng mặt khác việc này tuy không nặng nhọc,
nhưng cần chút kỹ thuật, hắn lo Sở Vãn Ninh làm không tốt. Nếu Sở Vãn
Ninh dứt khoát đồng ý đi rửa rau, thì hắn cũng không cần lo nữa.
Sự thật chứng minh, tổng quản quá ngây thơ.
Gần Mạnh Bà Đường có một dòng suối nhỏ trong vắt, Sở Vãn Ninh ôm sọt
rau xanh biếc xanh, đi tới bên suối, xắn tay áo bắt đầu rửa rau.
Nơi này thuộc quản lí của Toàn Cơ trưởng lão, thỉnh thoảng sẽ có đệ tử
dưới môn hạ của Toàn Cơ tới, thấy Sở Vãn Ninh đang rửa rau, sợ tới mức
nói không nổi, dụi mắt ba bốn lần xác nhận mình không nhìn nhầm, mới
giật mình ngạc nhiên nói: “Chào, chào buổi sáng– Ngọc, Ngọc Hành
trưởng lão.”
Sở Vãn Ninh giương mắt: “Chào buổi sáng.”
Đệ tử của Toàn Cơ trưởng lão run lẩy bẩy, chạy trối chết.
“…”
Sở Vãn Ninh lười nói nhiều với bọn họ, tiếp tục việc bẻ lá cái, cọ rửa, ném
về sọt.
Y rửa hết sức nghiêm túc, từng cái là đề bẻ ra, làm đi làm lại mấy lần. Hậu
quả của việc làm vậy chính là– sắp đến giữa trưa, một sọt rau xanh còn
chưa rửa xong.
Đầu bếp trong nhà bếp sứt đầu mẻ trán, đi qua đi lại: “Làm sao bây giờ?
Trưởng lão sao còn chưa về? Y không về thì không có rau, không có rau thì
nấu thịt bò như thế nào?”
Tổng quản nhìn trời, nói: “Kệ đi, đừng đợi nữa, đổi sang làm thịt bò kho
đi.”
Vì thế khi Sở Vãn Ninh quay lại, thịt bò của Mạnh Bà Đường đã ra khỏi
nồi, hầm nhừ rất ngon, hoàn toàn không cần rau. Sở Vãn Ninh cau mày, y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.