HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 226

ôm sọt rau, có chút không vui, lạnh lùng nói: “Sao không cần rau, còn bảo
ta đi rửa?”
Lông tóc tổng quản dựng đứng. lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói ra
một câu làm mình không ngừng hối hận: “Đây không phải, là vì muốn
trưởng lão nấu một nồi đậu hủ hầm rau sao?”
Sở Vãn Ninh không có biểu tình gì, vẫn ôm sọt rau của y, nghiêng đầu trầm
mặc mà suy tư: “…”
Tổng quản vội nói: “Nếu trưởng lão không muốn, cũng không cần để–“
Chữ “ý” còn chưa ra khỏi miệng, Sở Vãn Ninh đã hỏi: “Đậu hủ ở đâu?”
Tổng quản: “…”
“Ngọc Hành trưởng lão, ngài… biết vào bếp sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Cũng không phải hoàn toàn không biết. Có thể thử một
lần.”
Buổi trưa hôm đó, chúng đệ tử vẫn hi hi ha ha đến Mạnh Bà Đường như
bình thường, tốp năm tốp ba tìm chỗ ngồi, đến quầy tìm mấy món để ăn.
Tử Sinh Đỉnh không ép kiêng ăn, đồ ăn luôn phong phú, hôm nay cũng
không ngoại lệ.
Bò kho béo nạc vừa đủ, thịt băm hương cá đậm đà, thịt rán vàng giòn, còn
có thịt cá nấu ớt băm đỏ tươi mê người. Các đệ tử không ngừng cướp nhau
mấy món mình thích, ồn ào một đường, bảo bếp phó cho mình nhiều hơn
một muỗng sườn xào chua ngọt, rưới chút nước thịt kho lên cơm, hoặc là
cho thêm ít bột ớt.
Chạy nhanh nhất luôn là đệ tử của Lộc Tồn trưởng lão, tiểu gia hoả đứng
đầu mạo hiểm lên trước, vẫn còn nhớ thương đậu hủ Ma Bà. Hắn nhanh
nhẹn bưng khay đi tới tủ cuối, không nâng mắt, nói: “Phó bếp, cho một bát
đậu hủ.”
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của phó bếp, đưa cho hắn một bát đậu hủ
đầy.
Nhưng mà, không phải đậu hủ Ma Bà hắn quen. Mà là một bát cháy đen sì,
nguyên liệu nấu nhìn không ra nữa trông quỷ dị.
Nên đệ tử cả kinh: “Đây là cái gì?”
“Rau xanh nấu đậu hủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.