HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 227

Tiếng người trong Mạnh Bà Đường ồn ào, đệ tử kia cũng không để ý giọng
trả lời nọ, rất tức giận nói: “Ngươi luyện thuốc à? Đây cũng gọi là rau xanh
nấu đậu hủ? Ta không lấy, ngươi cầm về đi!”
Vừa mắng, vừa trừng mắt nhìn phó bếp kia, kết quả vừa thấy người đứng
sau quầy, đệ tử kia sợ tới mức kêu thảm một tiếng, suýt nữa làm đổ cả khay.
“Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão!”
“Ừm.”
Đệ tử kia muốn khóc: “Không phải, cái kia ta, lúc nãy không phải ta có ý
đó. Ta…”
“Nếu không ăn, thì đi đi.” Mặt Sở Vãn Ninh không có cảm xúc gì mà nói,
“Không nên lãng phí.”
Đệ tử kia cứng đờ bê khay, lại cứng đờ đưa cho Sở Vãn Ninh, sau đó vắt
tay vắt chân mà chạy.
Chỉ một lát sau, mọi người đều biết người đứng ở quầy cuối là Ngọc Hành
trưởng lão, vì thế Mạnh Bà Đường vốn đang náo nhiệt, thoáng chốc gà bay
chó sủa không còn tiếng động.
Chúng đệ tử như chó con, thành thành thật thật xếp hàng, hoang mang sợ
hãi bê đồ ăn, cung cung kính kính đến tủ quầy cuối, lắp bắp chào hỏi
trưởng lão, sau đó lảo đảo xiêu vẹo chạy đi.
“Chào Ngọc Hành trưởng lão.”
“Ừ.”
“Ngọc Hành trưởng lão ngày mới vui vẻ.”
“Ngày mới vui vẻ.”
“Ngọc Hành trưởng lão vất vả rồi.”
“…”
Chúng đệ tử hoàn toàn quy củ, hết sức cẩn thận, vì thế Ngọc Hành trưởng
lão nhận mấy trăm câu hỏi của chúng đệ tử đang gấp muốn chết, nhưng
cũng không có ai dám nếm thử nồi rau xanh nấu đậu hủ.
Từ từ, hàng ngắn dần, các phó bếp khác nhanh chóng hết đồ ăn, chỉ có Sở
Vãn Ninh vẫn đầy, nồi thức ăn đã nguội, vẫn không có ai hỏi thăm.
Trên mặt Sở Vãn Ninh không chút gợn sóng, trong lòng lại phức tạp. Dù
sao y cũng đã rửa cả một buổi sáng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.