quần áo trên người ngươi. Nếu đến khi cả năm món quần áo đều cởi ra hết
mà Sở phi còn không có đáp án, vậy thì……”
Hắn không nói tiếp, chỉ là cười cười, đầu lưỡi hồng nhạt theo bản năng mà
liếm liếm môi. Rồi sau đó hắn ngồi lẳng lặng, chờ Sở Vãn Ninh suy đoán.
Sở Vãn Ninh không nói lời nào, hắn cũng không vội, dù bận nhưng vẫn
ung dung mà tiếp tục chờ.
Giờ phút này hắn thực rãnh rỗi, hắn có rất nhiều thời gian.
Nhưng là, thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút, Sở Vãn Ninh vẫn
không đáp lại bất cứ câu gì. Lông mày Sư Muội nhướn lên —— hắn có rất
nhiều thời gian, nhưng chưa chắc sẽ có kiên nhẫn.
“Ngươi đoán đi a.”
Sở Vãn Ninh rốt cuộc nói: “Cút.”
Sắc mặt Sư Muội liền trầm xuống: “…… Bây giờ ngươi đang ở trong tay
ta, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, ngươi hẳn là biết rõ.”
“……”
“Sở Vãn Ninh. Ngươi không có lợi thế để nói điều kiện với ta. Đầu óc Đạp
Tiên Đế Quân không tốt, có lẽ sẽ không so đo với ngươi, có đôi khi sẽ
thuận theo ngươi, nhưng ta không giống thế.”
Sư Muội lạnh lùng nói: “Ngươi ở trong tay ta, tốt hơn vẫn nên ngoan một
chút.”
Hắn lại đợi trong chốc lát, thấy Sở Vãn Ninh vẫn không hé răng, ngữ khí
càng cứng rắn: “Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu
phạt. Đừng tưởng rằng nãy giờ ngươi không nói gì, ta sẽ không có cách bắt
ngươi.”
Vừa nói, ngón tay tinh tế trắng nõn đã vươn tới, đặt trên thắt lưng Sở Vãn
Ninh. Rồi sau đó thong thả ung dung mà vuốt ve thắt lưng, đầu ngón tay
lướt qua, giống như lưỡi đao đang cắt nát thịt cá.
“Nghe đây, ta đếm tới ba, nếu ngươi vẫn không mở miệng, hậu quả ngươi
tự mình gánh chịu.” Sư Muội nói, đáy mắt hắn lưu chuyển ánh sáng nhỏ
vụn.
Kỳ thật hắn cũng không rõ là mình hy vọng Sở Vãn Ninh đoán được, hay là
hy vọng Sở Vãn Ninh không đoán được. Nhưng đoán được hay không đoán