được bây giờ đã không còn quan trọng. Tất cả đã không thể quay đầu lại,
mà hắn chỉ đang nghĩ nên dùng loại phương pháp nào để vạch trần gương
mặt thật của chính mình.
Nhất định phải đủ kích thích, phải đủ tàn khốc, rốt cuộc người nam nhân
trước mắt này đã cùng mình đánh cờ hai đời, hiện giờ hắn thắng, hắn muốn
cẩn thận liếm láp thành quả của mình.
“Một.”
Trước mắt hắn tựa như có ánh sáng thắng lợi chiếu qua.
“Hai.”
Sở Vãn Ninh sẽ như thế nào? Phẫn nộ? Cực kỳ bi ai? Sợ hãi?
Hắn rửa mắt mong chờ, môi răng khẽ mở.
“Ba…… Được, Sở phi quả thật rất trinh liệt, cũng khó trách Đạp Tiên Quân
lại muốn ngươi muốn đến nghiện.” Sư Muội nửa đùa nửa thật, “Nếu ngươi
không đoán, chúng ta sẽ chơi thô bạo một chút vậy. Ngươi……”
“Hoa Bích Nam.”
Giọng nói lạnh băng.
Ngón tay Sư Muội hơi hơi khựng một chút, động tác vốn dĩ đang định cởi
bỏ thắt lưng Sở Vãn Ninh đã ngừng lại, sau đó hắn cười cười: “Đoán đúng
phân nửa. Tiếp tục?”
“……”
Hắn lộ ra một dáng vẻ gian xảo như hồ ly, loại gian xảo này nếu ở trên
người khác có lẽ sẽ đáng khinh, thế nhưng Sư Muôi lại ưu nhã như vậy, bất
luận lúc nào đều cũng như hoa sen chiếu thuỷ.
Hắn luôn luôn cho rằng Sở Vãn Ninh sẽ không đoán được chân tướng cuối
cùng, hắn thoả thuê mãn nguyện, hắn ——
“Ta thà rằng ngươi thực sự đã chết.”
Tươi cười trên mặt Sư Muội đông cứng. Một lát sau, hắn mới hỏi: “Ngươi
nói cái gì.”
Giọng nói người trên giường kia thực lạnh, không có một chút nhiệt khí.
“Kiếp trước, lần thiên liệt đó, trận đại tuyết kia. Ta thà rằng ngươi thật sự
đã chết.”