HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2257

(*tên khốn, khốn nạn)
Sư Muội cười nói: “Đã nhường.” Dừng một chút, lại hỏi, “Nhưng từ khi
nào sư tôn đoán được thân phận ta? Kiếp trước?”
Sở Vãn Ninh không đáp, chỉ băng lãnh mà nhìn hắn. Trong ánh mắt kia xác
thật có phẫn hận, nhưng sinh động nhất vẫn là thất vọng.
Sư Muội suy nghĩ: “Không đúng, không phải là kiếp trước. Nếu kiếp trước
ngươi đã biết ta chính là Hoa Bích Nam, thì khi ngươi mở ra khe hở thời
không đã nói cho Hoài Tội biết.”
Hắn khẽ nâng lên hàng mi: “Là kiếp này. Hoặc nói, chính là không lâu
trước đây?…… Lúc ngươi ở Long Huyết sơn, có phải ít nhiều đã nghe
được ta và Mặc Nhiên nói chuyện hay không.”
“……”
“Bỏ đi, chuyện này không quan trọng.” Sư Muội cười cười, “Dẫu sao mặc
kệ là thế nào, bây giờ ngươi đã ở trong lòng bàn tay ta, cuối cùng cũng trốn
không thoát.”
Sở Vãn Ninh càng thêm trầm mặc.
Kỳ thật trong ba đồ đệ, y nhìn không thấu nhất chính là Sư Muội. Lúc ấy y
nguyện ý thu nhận người đồ đệ này là bởi vì Sư Muội kính cẩn nghe lời lại
ôn nhu, có thể giúp người khi người gặp nạn, phân ưu khi người lo lắng, có
thể ôn hòa mà đối xử tử tế với người khác. Đây là khí chất khiến Sở Vãn
Ninh thập phần bội phục. Chính vì y làm không được, vì thế lại tăng thêm
phần thưởng thức, cho nên thu nhận đồ nhi này.
Nhưng cũng có đôi khi, y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Ví như, Tiết
Chính Ung nói Sư Muội là cô nhi do ông nhặt được trong chiến loạn,
nhưng lúc Sư Muội nói về thân thế của mình, ngẫu nhiên sẽ có lúc câu
trước không khớp câu sau. Loại dáng vẻ như thế rất giống như người nói
dối, đã quên mất chi tiết khúc sau.
Cũng có đôi khi, thái độ của Sư Muội đối với sự vật đột nhiên sẽ có chút kỳ
lạ —— giống như một con chó dữ bị thuần hóa tốt, nhìn như thuận theo,
nhưng chỉ cần nghe thấy mùi máu tươi, liền nhịn không được mà mắt lộ
hung quang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.