“Có.”
Sư Muội liền cười: “Là cái gì?”
Mặt Sở Vãn Ninh không chút cảm xúc nói: “Ngươi không cần so với Mặc
Nhiên, ngươi thậm chí không so nỗi với Từ Sương Lâm. Trong người hắn ít
nhất còn có tình ý, dám làm dám nhận. Hắn không giống ngươi, Hoa Bích
Nam.”
Đến cuối cùng, y thậm chí cũng không dùng tên Sư Minh Tịnh để gọi hắn.
Sở Vãn Ninh nói: “Ngươi chính là tên hỗn trướng.”