HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 230

Sở Vãn Ninh yên lặng quét dọn, quét xong, cẩn thận lau mấy con thú bằng
ngọc.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, màu trời chợt xám dần, trời mưa.
Các đệ tử tan học phần lớn không mang theo ô, ồn ào nhảy qau vũng nước
chạy tới. Giọt mưa rơi lên thềm đá, Sở Vãn Ninh nhìn thoáng ra phía xa,
thấy những thiếu nam thiếu nữ trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng kia, chật
vật nhưng vẫn sáng lạn trong màn mưa.
“…” Sở Vãn Ninh biết, nếu họ thấy mình, ý cười nhẹ nhàng này sẽ biến
mất, vì thế y nghĩ, vòng xuống dưới vòm cầu.
Mấy đệ tử nhanh chân chạy tới trước, nhìn thấy rõ, không khỏi “Ơ” một
tiếng.
“Kết giới?”
“Sao trên cầu Nại Hà lại đặt kết giới?”
“Có lẽ là Toàn Cơ trưởng lão tạo đi.” Có đệ tử đoán nói, “Toàn Cơ trưởng
lão tốt với chúng ta nhất mà.”
Kết giới kim sắc nửa trong suốt che trên cầu Nại Hà, kéo rộng trải dài, đầy
khí thế kéo tới tận nơi nghỉ ngơi của các đệ tử, che kín đoạn đường tiếp
theo họ đi.
“Nhất định là Toàn Cơ trưởng lão, nơi này không phải do người quản sao?”
“Toàn Cơ trưởng lão thật tốt.”
“Kết giới này thật đẹp, trưởng lão quả nhiên lợi hại.”
Chúng đệ tử lắc đầu tóc ướt đẫm, hi hi ha ha xô đẩy nhau trốn vào kết giới,
đến tận khi không còn tiếng động nào vang lên, các thiếu niên đều đã đi xa,
y mới chậm rì rì thu kết giới lại, thong thả bước ra khỏi vòm cầu.
“Sư tôn.”
Bỗng dưng có người gọi y.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, trên bờ không một bóng người.
“Ta ở đây.”
Y lại ngửa đầu theo tiếng gọi, thấy Mặc Nhiên ngồi nghiêng trên cây cầu
bạch ngọc, mặc một bộ lam y giáp bạc nhẹ, chân lười nhác vắt vẻo bên lan
can.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.