HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 231

Mặt mày thiếu niên đen đến doạ người, lông mi như tán quạt nhỏ, rủ xuống
trước mắt. Đang che một tán ô, cười như không cười nhìn mình.
Hai người họ một ở trên cầu, rừng lá xào xạc. Một ở dưới cầu, mưa lạnh
chảy vào sông.
Cứ nhìn nhau như vậy, nhất thời không ai nói gì.
Giữa trời mưa mù mịt, lâm li triền miên, thỉnh thoảng có lá trúc theo mưa
gió bay xuống, lướt qua giữa hai người.
Cuối cùng Mặc Nhiên cười lên tiếng, mang theo chút trêu chọc: “Toàn Cơ
trưởng lão, người ướt hết rồi.”
Sở Vãn Ninh cơ hồ cũng đồng thời lạnh lùng mở miệng: “Sao ngươi biết là
ta?”
Mặc Nhiên nhấp môi, cong đôi mắt, má lúm đồng tiên thật sâu: “Kết giới
lớn như vậy, Toàn Cơ trưởng lão sao có thể tạo ra được? Không phải sư
tôn, thì còn có thể là ai?”
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên biết y lười tự tạo kết giới tránh mưa, tay vừa động, đã thả ô
xuống dưới.
“Cái này cho người, lấy đi.”
Ô giấy đỏ tươi rơi xuống, Sở Vãn Ninh đỡ được, cán dù bằng gỗ trúc xanh
vẫn còn có hơi ấm, trên mặt dù có giọt nước trong suốt nhỏ xuống, Sở Vãn
Ninh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy còn ngươi?”
Mặc Nhiên cười đến xảo quyệt: “Sư tôn làm phép, không phải ta có thể
sạch sẽ trở về rồi sao?”
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, nhưng vẫn phất nhẹ ống tay áo, trên đầu Mặc
Nhiên lập tức xuất hiện một màn chắn ánh kim, Mặc Nhiên ngửa đầu nhìn,
cười nói: “Ha ha, thật đẹp, còn có hoa mẫu đơn, đa tạ.”
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn hắn: “Đó là hoa hải đường, chỉ có năm cánh.”
Dứt lời, bạch y cùng dù, nhẹ nhàng rời đi. Để lại một mình Mặc Nhiên dưới
màn mưa, đếm cánh hoa: “Một, hai, ba, bốn, năm… A, thật sự có năm
cánh…”
Lại giương mắt, Sở Vãn Ninh đã đi xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.