HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2307

Gã vươn tay, xoa xoa đầu Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên không biết gã là ai, híp mắt, tuỳ ý người nam nhân này làm rối
mái tóc đen của hắn: “Ưm…”
Nam Cung Nghiêm nhớ tới một năm kia, Đoạn Y Hàn bế đứa bé nhỏ như
mèo con, tới trong phủ cầu xin gã cứu giúp.
Khi đó nàng nói: “Nó còn chưa có tên.”
“Ngươi tên gì?” Nam Cung Nghiêm hỏi.
“Nhiên nhi.”
“Họ thì sao?”
“Ta không có họ.”
Nam Cung Nghiêm liền rất chua xót liếc mắt nhìn Đoạn Y Hàn, cũng
không biết xúc động thế nào, gã nói: “Bằng không, các ngươi liền——“
Lời còn chưa dứt, chợt thấy góc đường có một đám đạo sĩ Nho Phong Môn
đi qua.
Nam Cung Nghiêm hoảng thần bị cắt ngang.
Gã giật mình một cái, tựa hồ quay lại hiện thực.
Gã đối diện với đôi mắt của Đoạn Y Hàn lần nữa.
Cặp mắt kia đã từng nhìn gã, đôi mắt cười đến cong cong, giờ lại rất nhạt
nhẽo, không hề có bất cứ ảo mộng của thiếu nữ xuân quê nào, cho dù gã
vừa mới định nhận bọn họ, cũng thanh lãnh.
Nàng đã nhìn rõ người nam nhân này từ lâu rồi.
Nam Cung Nghiêm bởi vậy có vẻ hơi chật vật, cũng có hơi ngại. Vì che
dấu loại cảm xúc này của mình, gã ho nhẹ một tiếng, khẳng khái cho tiền,
nhét cả túi tiền vàng bạc bảo khí vào trong tay Mặc Nhiên.
Gã lại vỗ vỗ đầu Mặc Nhiên: “Mẹ con hát dễ nghe, chỗ vàng bạc này, mới
xứng với nàng ấy.”
Một đôi tay mảnh khảnh lại với tới chỗ Mặc Nhiên, cầm túi tiền.
Đoạn Y Hàn chỉ lấy một đồng trong túi, thả vào trong cái bát vỡ Mặc Nhiên
ôm, rồi sau đó đưa túi tiền đựng vàng bạc châu báu nặng trĩu kia, trả lại tất
cả cho Nam Cung Nghiêm.
Nàng không nói nhiều, chỉ nhu hoa bình đạm hành lễ với hắn, như bất cứ
người qua đường nào bố thí cho nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.