HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2322

Có điều, ngày vui ngắn ngủi chẳng kéo dài bao lâu. Khi ấy, Tuân Phong
Nhược đã không còn trẻ, theo quy củ trong lâu, tuy nhạc phường không thể
so sánh với thanh lâu, nhưng đã tới tuổi, nếu không kiếm đủ “Phí tự
thương”, thì đêm đầu của các cô nương, sẽ bị ma ma bán cho các công tử
phú thương.
Tuân Phong Nhược không lo, nàng đã kiếm cho Túy Ngọc Lâu đầy bồn đầy
bát.
“Còn thiếu mười lăm vạn kim.” Khi ấy Tuân Phong Nhược cười ngâm
ngâm nói với Mặc Nhiên, “Tiểu Nhiên nhi, chờ đệ và tỷ tỷ ta đây kiếm đủ
tiền rồi, là có thể chuộc thân đó. Tỷ tỷ sẽ cùng đệ trải qua những ngày
tháng tốt đẹp.”
Mặc Nhiên bị đẩy xuống bếp làm, ngày thường rất ít khi gặp được nàng,
ma ma sợ người trong lâu ôm tâm tình chia bè kéo cánh, nên Tuân Phong
Nhược gặp Mặc Nhiên, luôn phải lặng lẽ.
Nàng vươn tay, nhéo mặt hắn, sau đó cho hắn một viên kẹo: “Suỵt, cầm ăn
đi. Tiếc là tỷ không cho đệ tiền được, sẽ bị phát hiện mất. Đôi mắt mẹ nuôi
nhiều độc lắm, hì hì.”
Mặc Nhiên liền nhếch miệng cười, lộ khuôn miệng còn thiếu răng sữa:
“Vâng, cảm ơn Tuân tỷ tỷ.”
Nhưng mà, Tuân Phong Nhược chỉ còn thiếu mười lăm vạn kim là có thể
chuộc thân, chuyện này ma ma sao có thể không rõ trong lòng?
Trên mặt bà ta tuy bát phong bất động*, nhưng trong lòng lại thập phương
hoả cấp.
Mất Tuân Phong Nhược, Túy Ngọc Lâu liền mất hơn nửa tiền tài kiếm
được, ma ma kia liền tính toán, trước khi Tuân Phong Nhược đi, nhất định
phải vơ vét cạn máu một phen .
Khi ấy không ít nhà giàu thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tuân Phong Nhược, đều
đưa ra giá trên trời, đủ để ma ma ăn không ngồi rồi cả đời. Cuối cùng ma
ma kia động tâm tư xấu, thế mà đem Tuân Phong Nhược bán cho một phú
thương lắm tiền. Hai người thừa dịp tết Thượng Nguyên*, Tuân Phong
Nhược ngồi ở lâu đánh đàn, cho nàng một chén trà pha thuốc mê, sau đó
đưa vào trong phòng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.