Vong Tích như thế nào. Khương mỗ cũng không muốn thấy chuyện cũ tái
diễn.”
Có người chợt nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, căn bản không giống
nhau.”
“Có gì không giống nhau?” Khương Hi nói, “Hiện giờ Nam Cung Tứ đã
chết, Diệp Vong Tích đến giờ vẫn nằm liệt giường ở Cô Nguyệt Dạ, sự việc
liền trở nên không giống nhau —— nhưng lúc trước, chẳng lẽ không phải
là chúng ta bức ép họ, nói Nho Phong Môn nợ máu, muốn họ dùng hai tính
mạng để trả nợ máu sao?”
Hắn bỗng chốc xoay người, đôi mắt màu nâu như chim ưng.
“Lúc đó thì sao? Thiên Âm Các đang ở đâu. Công đạo đang ở đâu?”
Người Bích Đàm Trang vì chuyện kiếm phổ mà kết oán thâm thù đại hận
với Nho Phong Môn, đồ đệ của Lý Vô Tâm là Chân Tông Minh nói: “Lời
nói của Khương chưởng môn thật thiên lệch. Nam Cung Tứ là truyền nhân
Nho Phong Môn, oan có đầu nợ có chủ, trừ phi người Nho Phong Môn chết
sạch, bằng không cũ nợ vẫn phải truy cứu tiếp. Không ai muốn làm oan đại
đầu đâu.”
Khương Hi cười lạnh: “Đúng vậy, cho nên ngươi xem, chẳng phải ngươi rất
hiểu đạo lý này hay sao? Không ai muốn làm người bị tát cái bạt tay cuối
cùng đâu, bởi không thể đánh trả người khác.”
Chân Tông Minh: “……”
“Ngươi nghĩ như vậy, Từ Sương Lâm nghĩ như vậy, Mặc Nhiên cũng có thể
nghĩ như vậy” Khương Hi phất tay áo nói, “Khi chuyện xảy ra trên người
người khác, nói ra những lời này đều dễ như trở bày tay. Nhưng khi bất
công và tàn bạo thật sự đổ xuống đầu của chính mình, ai cũng sẽ cảm thấy,
tại sao trên đời này nhiều kẻ ác như vậy, nhưng người chịu khổ lại chính là
mình chứ?”
Chân Tông Minh nói: “Nghe ý của Khương chưởng môn, là cảm thấy
chúng ta đối xử với Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ là quá mức tàn bạo
bất công, vậy chuyện kiếm phổ của Bích Đàm Trang, cứ như vậy mà bỏ
qua sao?”