HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 234

Đường đường là chi chủ một phái, đi vào không hề báo trước, Vương phu
nhân cũng ngạc nhiên suýt chút nữa làm rơi muỗng thuốc bột. Bà kinh ngạc
mà mở to đôi mắt đẹp: “Phu quân?”
Mặc Nhiên cũng đứng dậy chào: “Bá phụ.”
“Ồ, Nhiên nhi cũng ở đây sao?” Tiết Chính Ung lớn lên cường tráng uy
nghiêm, lời nói lại rất hoà ái, gã dùng sức vỗ vai Mặc Nhiên, “Tiểu tử
ngoan, lâu rồi chưa thấy con, hình như chạy đi làm mấy việc. Sao rồi?
Chuyến đi đến trấn Thải Điệp có thuận lợi không?”
Mặc Nhiên cười nói: “Có thể nói là thuận lợi.”
“Được, được được được! Có Sở Vãn Ninh ở đấy, ta biết sẽ không có sơ
xuất gì, ha ha ha ha– Đúng rồi, sư phụ con đâu? Lại một mình ở trên núi
nghịch mấy thứ đồ linh tinh?”
Mặc Nhiên nghe vậy, hơi xấu hổ: “Sư tôn người…”
Tính bá phụ hắn nóng như lửa, dễ bị cảm xúc chi phối, kiếp trước bá phụ
chết, nguyên nhân cũng có phần lớn là do tính cách như vậy. Mặc Nhiên
đương nhiên không muốn nói Sở Vãn Ninh chịu hai trăm gậy phạt, còn bị
cấm túc ba tháng. Đang nghĩ nên nói thế nào, phía sau chợt có một tiếng
“A” lên.
Tiết Mông ngơ ngác ôm đống chỉ huyết thảo đi ra, thấy phụ thân mình, vui
mừng không xiết gọi: “Cha.”
“Mông Nhi!”
Mặc Nhiên âm thầm thở phào, cặp cha con này một khi gặp nhau, tất nhiên
sẽ a dua nịnh nọt, khen ngợi nhau, đúng lúc mình đang nghĩ nên nói chuyện
Sở Vãn Ninh bị phạt như thế nào.
Quả nhiê, cha con khổng tước dựng lông đuôi, dùng hết sức mà khen ngợi
nhau.
“Hai tháng không gặp, con ta lại đẹp lên không ít. Càng ngày càng giống
cha con!”
Tiết Mông lớn lên khác cha hoàn toàn, chỉ giống hệt mẹ nó, nhưng hắn vẫn
chấp nhận, cũng nói: “Thân thể cha cũng cường tráng hơn rất nhiều.”
Tiết Chính Ung vung tay lên, cười nói: “Khoảng thời gian này, ta ở Côn
Luân Đạp Tuyết cung, càng cảm thấy thiếu niên trong thiên hạ, đều không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.