HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2347

Mặc nương tử tới khi màn đêm buông xuống, trong lòng bà ta cũng đã hiểu
rõ ngọn nguồn, vốn còn giận con trai không hiểu chuyện.
Nhưng dù thế thì sao?
Bà ta là mẹ, vĩnh viễn che chở cho con trai mình.
Bà ta sợ khi khai đường, quan sai sẽ tra theo lẽ công bằng, nhỡ đâu tra lên
đầu Mặc Niệm nhà bà ta, hai mẹ con họ sao nhảy lên đầu làm phượng
hoàng được nữa? Mật thám tiên sinh đã gửi thư đi, Tử Sinh Đỉnh lập tức
phái người tới đón họ, bà ta đợi nhiều năm như vậy, tóc cũng bạc rồi.
Vinh hoa phú quý cũng được, địa vị cũng thế, đều là thứ bà ta và con trai bà
ta nên có.
Bà ta không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Nên bà ta một nắng hai sương, cho tiền quản ngục, năn nỉ họ mắt nhắm mắt
mở, ném hết mọi chuyện lên người Mặc Nhiên.
Nhưng có lẽ lương tâm bất an, sau khi bà ta hối lộ xong, lại tới phòng giam
thăm Mặc Nhiên. Còn cho Mặc Nhiên một bát thịt kho tàu.
“Không có độc, tao sẽ không hạ độc hại mày.”
Mặc Nhiên co lại trong góc nhìn bà ta, đôi mắt đen tới phát tím khốn đốn
bất lực, đau thương và thống khổ. Dê bò heo chó sắp bị giết, cũng là loại
biểu tình này.
Sợ hãi, khổ sở.
Nhưng trong tuyệt vọng cũng có phục tùng.
Mặc nương tử bỗng cảm thấy tim có chút run rẩy, đập hơi loạn.
Bà ta vì loại cảm xúc này của mình mà kinh ngạc lại sợ hãi, bà ta bỗng
đứng dậy, hạ giọng, thật lòng tàn nhẫn, nói: “Dù sao, mày cũng là thằng
nhãi không cha không mẹ. Tuy đáng thương, nhưng mày chết rồi, cũng
chẳng ai thương tâm. Tao nuôi mày nhiều năm thế, cũng tới lúc mày báo
đáp ân tình cho tao rồi.”
“…” Mặc Nhiên không hé răng, chưa nói, cũng không nói.
Mặc nương tử cắn răng: “Một chén thịt kho này, coi như bữa ăn tiễn mày,
mày ăn, dưới chín suối, đừng oán tao… Tao cũng hết cách rồi.”
Nói xong, tà váy tung bay, xoay người bỏ đi.
Đời này Mặc Nhiên chưa từng ăn thịt kho tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.