HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2386

Nhưng ta quá hiểu ngươi. Ta biết ngươi là người như thế nào —— Tự trách
hay hổ thẹn vốn dĩ chẳng hề tồn tại trong người ngươi. Ngươi với ta giống
nhau, đều máu lạnh, bạc tình.”
Con kền kền mang theo hơi thở tử vong càng ngày càng sáp lại gần, mỗi
lúc thêm lạnh lẽo.
“Căn bản ngươi không hề sám hối. Đừng tự huyễn hoặc chính mình!”
Hắn nhếch miệng, ngạo nghễ cười rộ lên.
Nắm người khác bảy tấc Sư Minh Tịnh, cả đời vĩnh viễn ưu nhã, thong
dong.
Hắn gằn từng chữ một.
“Theo như ta thấy, ngươi chẳng qua đang thương tiếc đôi mắt của mình.”
Nói đoạn, Sư Muội rút bên hông ra một thanh chủy thủ, chậm rãi dùng đuôi
dao đẩy mũ áo choàng xuống, từng chút từng chút, đột ngột phơi bày.
Áo choàng rơi xuống, phía sau lớp vải trắng lộ ra một dung nhan khuynh
quốc khuynh thành.
Dáng vẻ tuyệt thế, mặt mày ưu nhã.
Hai người bọn họ, khuôn mặt lại giống nhau như đúc!
Chỉ là Sư Muội khoác áo choàng hai mắt đã hỏng, che lại bởi một băng vải
trắng như tuyết.
Sư Muội nhìn áo choàng của nam tử bị xốc lên, cười lạnh nói: “Sư Minh
Tịnh, ngươi nhìn rõ chính mình đi. Thứ ngươi thương tiếc, chẳng qua là
ngươi hy sinh nhiều hơn ta. Ngày đó tình huống ở Giao Sơn đi tới cục diện
gần như bế tắc. Để nhiễu loạn Sở Vãn Ninh, chúng ta đành phải thương
lượng đưa ra chiêu cuối cùng —— Chung quanh nhiều người quan sát như
vậy, chúng ta tất không thể diễn trò múa rìu qua mắt thợ. Cuối cùng ngươi
mất đi đôi mắt, nhưng ta lại vẫn còn nguyên vẹn, cho nên ngươi ghen
ghét.”
“… Nếu ta ghen ghét, từ lúc bắt đầu sẽ không đáp ứng kế hoạch này của
ngươi, sẽ không tính toán đến bước tồi tệ nhất là hy sinh chính mình. Kỳ
thật đối với ta mà nói, chúng ta cho dù chỉ còn một người tồn tại cũng có
thể hoàn thành sự tình còn dang dở. Ta cần gì phải ——”
Lời còn chưa nói hết lại bị đánh gãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.