“Ai bị trói thì là người đó.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh bị trói, Đạp Tiên Quân nhíu nhíu mày, sau
đó sửa lại lời: “Ai không mặc y phục chính là người đó.”
Sở Vãn Ninh: “…”
Hiểu lầm quá nhiều, Đạp Tiên Quân dứt khoát xua tay: “… Bổn toạ không
nói ngươi.”
Sư Muội nói: “Mặc Nhiên, ngươi thật quá nực cười.”
Nhưng nói thì nói vậy, mặt y vẫn cứng đờ phủ thêm lớp áo dài, sau đó
giương mắt nói với Mặc Nhiên: “Được rồi, giờ ngươi có thể bỏ đi chưa?”
“Đừng vội, ngươi ra cửa trước, đi xa chút, đi tới tầm sau núi ấy, nó sẽ tự
mở ra.” Đạp Tiên Quân lười biếng, “Có điều bổn toạ nhắc nhở ngươi một
câu, nếu lần sau ngươi còn mang lòng động tay động chân với người của
bổn toạ… Nó đã quen với hương vị của ngươi rồi, cho dù ngươi có ra ngoài
Giao Sơn, nó vẫn đuổi theo siết chết ngươi đấy.”
Mang lòng đắc chí vô địch, Đạp Tiên Quân từ trên cao lạnh lùng nhìn
xuống, thập phần vô địch.
Sư Muội tức giận bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đế quân và Bắc Đẩu Tiên Tôn.
Đạp Tiên Quân đi tới, vươn tay——
Sau đó hắn thấy cặp mắt rõ ràng mang theo mũi đao và địch ý của Sở Vãn
Ninh, lại có chút ướt át. Hắn vươn tay giữ lấy, đại khái vì những năm cầm
tù đó đã làm Sở Vãn Ninh lập tức nhớ tới sự bạo ngược của hắn, cơ hồ
căng thẳng trong nháy mắt.
“…” Đạp Tiên Quân hơi thở dài trong lòng, lại cũng không biết một tia
mềm lòng này của mình đến tột cùng là vì sao.
Hắn đưa tay đặt lên trán Sở Vãn Ninh.
Dừng một chút, lại lãnh đạm nói: “Sau này sẽ không để nghiệt súc kia
khinh nhục ngươi nữa, người của bổn toạ, không cho phép ai được chạm
vào. Ngươi có thể yên tâm rồi.”
Hắn căn bản còn không biết giờ ký ức của Sở Vãn Ninh đã bị Sư Muội xoá
sạch, tạm thời lại quay về kiếp trước, bởi vậy cũng không biết lời nói này