HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2414

của mình làm cho Sở Vãn Ninh có kinh hãi lớn bao nhiêu.
Mặc Nhiên thế mà gọi Sư Muội là nghiệt súc…
Đạp Tiên Quân không để ý tới biểu tình của Sở Vãn Ninh, trên thực tế hắn
vẫn luôn tránh để mình nhìn thẳng y. Hắn hiểu mình, loại cảnh tượng trước
mắt mà nhìn nhiều, sợ là sẽ lại mất khống chế, nhưng với trạng thái bây giờ
của Sở Vãn Ninh, khẳng định sẽ lại càng thêm khó có thể chịu nổi.
Nếu là trước kia, hắn đại khái sẽ chẳng có chút thương tiếc nào cả.
Nhưng một mình hắn, ở một thế giới khác lẻ loi hiu quạnh lâu như vậy,
sống chết đều không thể làm chủ, chỉ có thể sống bằng một cái xác không
hồn như vậy.
Lại nhìn thấy Sở Vãn Ninh lần nữa, cõi lòng lạnh như băng của hắn tựa hồ
sinh ra một tia ấm áp mờ nhạt mơ hồ. Đúng là loại ấm áp này làm hắn
không còn táo bạo như từ trước tới giờ nữa.
Hắn giúp Sở Vãn Ninh cởi dây thừng, nhìn đến cổ tay kia bị siết tới đỏ
tươi, thậm chí còn theo bản năng mà xoa xoa nhẹ hai cái. Nhưng ngay sau
đó hắn ý thức được mình đang làm gì, nên lại ngừng.
Hắn thật sự không biết mình bị làm sao nữa.
Lại qua một lát, pháp chú làm ký ức hỗn loạn của Sư Muội dần yếu đi, nên
ánh mắt của Sở Vãn Ninh bắt đầu có chút tan rã, nhưng y trong choáng
váng kỳ quái, vẫn là sắc mặt tái nhợt, nhịn lại cơn đau, nói: “Mặc Nhiên…”
“…”
“Hắn quay về rồi.”
Là tỉnh hay là mơ cũng không còn quan trọng, chỉ là tâm nguyện nhiều năm
trong lòng được đền bù.
Sở Vãn Ninh cơ hồ khàn khàn bảo: “Nên… Đừng hận nữa.”
Đạp Tiên Quân nhìn y.
Có lẽ cảm thấy mộng này quá đẹp, Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, nâng tay
vẫn còn có vệt đỏ, vuốt ve khuôn mặt Đạp Tiên Quân: “Quay đầu lại đi.”
Đáy lòng tựa hồ có gì đó sụp đổ, Đạp Tiên Quân nhìn y chằm chằm đến
chớp mắt cũng chẳng thèm chớp, mờ mịt hiện lên khuôn mặt hắn, mỏng
như mây khói.
Sở Vãn Ninh nhăn mi lại, có chút nghẹn ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.