HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 242

Đáng tiếc là, Sở Vãn Ninh giờ đang hôn mê.
Mặc Nhiên không có cách gì, không thể nổi giận với người đang mất ý
thức, chỉ cố gắng nhẫn nại, đút từng thìa nhỏ cho y, thỉnh thoảng sẽ cầm
khăn lau thuốc bên khoé miệng.
Việc này với Mặc Nhiên cũng không khó, kiếp trước, có một thời gian, hắn
cũng bón thuốc cho Sở Vãn Ninh như vậy, lúc ấy Sở Vãn Ninh còn phản
kháng, Mặc Nhiên liền tát y một cái, sau đó bóp cằm y, hung hăng hôn lên,
đầu lười tuỳ tiện xâm nhập càn quét, máu tanh tràn ngập…
Không dám lại nhớ tới, Mặc Nhiên đút mấy thìa cuối có hơi qua loa, hơn
phân nửa đều bị Sở Vãn Ninh nhổ ra. Sau đó đỡ người xuống giường, thô
bạ chỉnh chăn.
“Coi như ta tận tình tận nghĩa, tối ngươi đừng có đá chăn, để người ấm đi,
nếu không cẩn thận lại cảm lạnh…”
Lải nhải nói một nửa, bỗng thấy bực bội, đạp vào chân giường.
“Kệ, ngươi cảm lạnh cũng có liên quan gì tới ta? Mong ngươi bệnh càng
nặng càng tốt, bệnh chết càng tốt.”
Nói xong quay người bỏ đi.
Đi tới cửa, lại cảm thấy không đành lòng mặc kệ, vì thế lượn đi lượn lại,
nghĩ nghĩ, hộ y thổi tắt nến. Sau đó lại bỏ đi.
Đến bên hồ sen đỏ, nhìn thấy hoa sen vì hấp thụ máu của Sở Vãn Ninh
càng thêm kiều diễm, buồn bực trong lòng chỉ tăng không giảm.
Hắn thẹn quá hoá giận, lại vung tay vung chân quay về phòng ngủ.
Như cỗ cơ giáp rỉ sắt kêu lẹt kẹt mà đi quanh phòng một phòng, cuối cùng
không tình nguyện đứng bên giường Sở Vãn Ninh.
Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ bằng trúc, mờ nhạt chiếu sáng gương mặt
thanh tuấn của Sở Vãn Ninh.
Môi nhợt nhạt, ấn đường nhíu lại.
Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, thế là hắn đóng cửa sổ lại. Đất Thục độ ẩm cao, tối
ngủ nếu mở cửa sổ, không tốt cho cơ thể. Làm xong, Mặc Nhiên thề độc:
Nếu lại vào cửa lần nữa, hắn chính là chó!
Kết quả vừa đi tới cửa, “bộp” một tiếng, Sở Vãn Ninh cư nhiên một chân
đạp chăn xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.