HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2473

Nam Cung Liễu vội hỏi: “Huynh muốn đi đâu thế?”
Sư Muội yên lặng một lát, y tựa hồ trong mê mang nghĩ mình nên tới đâu, ở
lúc Nam Cung Liễu hỏi tới câu thứ ba, y mới hoảng quá thần, y cắn môi,
nói: “Mật thất.”
Y không thể sai tiếp nữa, y muốn cứu sư tôn.
Đến trước cửa mật thấy, y khuỵu xuống, mới nhận ra Hoa Bích Nam thế mà
hạ một cấm chú cao thâm trên cửa đá.
“……” Sư Muội hơi giật mình, sau đó bên môi treo ý cười khổ.
Từ lụa gấm binh phổ, đến cấm chú trên cửa đá. Y bỗng nhận ra mình lại
nực cười như vậy.
Hắn đề phòng y, nên tạo cấm chú, là loại pháp thuật theo lý mà nói thì Sư
Muội chưa từng tập tới. Nói đến cùng, Hoa Bích Nam căn bản không tín
nhiệm y.
“Để ngươi thất vọng rồi.” Sư Muội nhẹ giọng nói, trong tay sáng lên ánh
xanh, đánh về phía trận.
“Có lẽ là ngươi, ở tuổi này của ta, còn chưa học loại chú quyết này. Nhưng
ta có, chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
Cửa đá mật thất ầm ầm mở ra.
Có ai làm việc nặng một lần, đường nhân sinh cũng hoàn toàn giống vậy
đâu?
Cho dù là cùng một người, có lẽ cũng sẽ vì ngày xuân tránh một cơn mưa,
ngày mùa hè tìm bóng cây ngủ, mà thay đổi cả đời như vậy.
Sư Muội do dự mãi trước cửa mật thấy, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng đi vào.
Trong mật thất đốt một ngọn trường minh đăng Cửu Long Hàm Đuốc, tản
ra ánh sáng thuần triệt, chỉ là ánh sáng với hai người trong phòng mà nói
chẳng làm nên chuyện gì.
Bọn họ một người hôn mê, một kẻ đã mù.
Sư Muội che băng vải ngồi bên giường Sở Vãn Ninh, vươn tay, ngón tay
thon dài trắng nõn vuốt ve khuôn mặt Sở Vãn Ninh.
Y nhẹ giọng thì thào nói: “Sư tôn……”
Sở Vãn Ninh không tỉnh lại, cũng không lên tiếng, gương mặt y vẫn còn
nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.