HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2495

Không đợi Sở Vãn Ninh trả lời, hắn lại vội vội vàng vàng nói: “Nếu không
thì kệ đi, kỳ thật đặc biệt đặc biệt xấu đặc biệt xấu!” Liên thanh, cuối cùng
vẫn cảm thấy không đủ, lúc lấy hết can đảm nhìn Sở Vãn Ninh lần nữa, lại
bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt xấu.”
Sở Vãn Ninh vẫn nhớ rõ tâm tình của mình ngay lúc đó, trên thực tế là kinh
ngạc lại vui mừng.
Y chưa từng nhận được quà người khác tự tay làm.
Nhưng y lại ngại biểu hiện ra ngoài, cũng cười ngượng ngùng, đành cứng
đờ gương mặt, sợ bị tiểu đồ đệ mới nhập môn này nhìn thấy sự ngọt ngào
đã thấm nhuần đáy lòng.
Y ho nhẹ một tiếng, châm chước mở miệng: “Cái đó, làm cũng làm tốt rồi,
sao lại xấu chứ, đưa ta xem thử?”
Cuối cùng Mặc Nhiên vẫn đưa khăn ra bằng hai tay, muốn đưa lên, lại cảm
thấy khi nãy lăn lộn, khăn tay đã bị nhăn rồi, luống cuống tay chân muốn
vuốt phẳng.
Mặt đỏ như đốt, một đôi tay thon dài lớn hơn đưa tới, nhận lấy tấm khăn
khiến hắn khó xử muốn chết.
Hết thảy binh hoang mã loạn, hành quân lặng lẽ như vậy.
Mặc Nhiên ngây ngốc, không khỏi “A” lên: “Sư tôn, thực sự rất xấu…”
Khi đó Sở Vãn Ninh còn chưa sinh ra tình cảm với Mặc Nhiên, chỉ nhớ cặp
mắt kia đen tới toả sáng. Ướt long lanh, như hồ nước trong, rất đẹp.
Tình có khi như chớp loé qua, có khi lại chậm như tích nước nhỏ từ đá.
Sở Vãn Ninh là hậu giả, y bị từng giọt từng giọt ôn nhu ấm áp của thiếu
niên lấy lòng, lúc ấy thoáng nhìn bất giác cười có bao nhiêu kịch liệt, tác
dụng chậm nhưng đủ.
Đợi đến khi nhận ra, nhu tình này đã thành vũng lầy, y hãm sâu trong đó, từ
đó hữu lực khó lui.
“Là khăn tay?”
“Ừm… Dạ vâng.”
Khăn tay trắng, vải tơ tằm, bên góc thêu hoa hải đường, đường thêu cẩn
thận rắn chắc, vụng về đáng yêu.
Lần đầu tiên y nhận lễ vật như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.