HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2496

Người tặng lễ thấy y không nói gì, còn tưởng rằng y không thích, lắp bắp
giải thích: “Ta, ta thêu theo hình vẽ trong sách, kỳ thật… Ách, kỳ thật khăn
tay kiểu này trên trấn có bán, cũng chẳng quý. Thêu cũng… Cũng đẹp hơn
ta nhiều.”
Cuối cùng hắn có chút nóng nảy, muốn giơ tay lấy khăn lại. Nhưng Sở Vãn
Ninh nhanh hơn hắn một bước, đã bất động thanh sắc cất khăn vào khâm
bào.
“Kỳ cục. Nào có đạo lý lễ bái sư đã tặng, lại lấy về?”
Khăn nhăn dúm dó, còn có độ ấm của Mặc Nhiên, quả thực rất xấu, tới trấn
Vô Thường, khăn kiểu này mười đồng có thể mua tám cái.
Nhưng vẫn cảm thấy trân quý, không nghĩ còn có.
Vì vậy lễ vật đầu tiên Mặc Nhiên tặng cho Sở Vãn Ninh. Sau khi trúng cổ
chú, ký ức này cũng được, khăn tay này cũng thế, đều bị Mặc Vi Vũ quên
mất.
Da mặt Sở Vãn Ninh mỏng, không nói lời hay, sau cũng chưa từng cố ý
nhắc chút chuyện này, nhưng thấy Mặc Nhiên càng ngày càng để bụng tới
Sư Muội, xoay quanh đi theo làm tuỳ tùng, đồ tặng cho không một trăm
cũng tới tám mươi, y càng thêm trầm mặc, không muốn để Mặc Nhiên dễ
dàng nhìn thấy chiếc khăn này nữa.
Đó là thứ Mặc Nhiên tuỳ ý bố thí cho y, mà y lại quý trọng cái chổi cùn của
mình.
Y nhớ ra…
Địa hồn dung hợp, mang tới chuyện cũ. Chuyện như vậy, từng chuyện từng
chuyện, Sở Vãn Ninh đều chậm rãi nhớ ra.
Y đứng dậy, phẫn nộ hơn bất cứ thời điểm nào, vội vàng, bi thương, đau
đớn——
Tay y phát run, y rốt cuộc biết hết thảy chân tướng, biết hết mọi chuyện từ
đầu tới cuối.
Kỳ thật, không chỉ dừng ở thời thơ ấu chịu oan.
Cũng không chỉ dừng ở bị Sư Muội mê hoặc.
Xa không dừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.