HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2541

Hắn run run nực cười giãy giụa, mấp máy.
Sư Muội tưởng hắn định làm gì, cuối cùng lại phát hiện thiếu niên này chỉ
đanh dùng hết toàn lực, dùng hết nhiệt huyết cuối đời và cảm ơn, dập đầu
——
Nước mắt rơi xuống.
“Sư tôn, ta rất nhanh… Sẽ làm người thất vọng…”
Mưa đêm lất phất.
“Ta rất nhanh, sẽ không nhớ được người tốt, ta không bao giờ có thể…
Không thể học thuật pháp của người cẩn thận… Người sẽ chán ghét ta, căm
hận ta…”
Hắn đanh khóc, nói ra hết những lời lương thiện cuối cùng cần nói.
Nhưng Sở Vãn Ninh không nghe được.
Y ở ngay trước mặt hắn, không thể nghe được gì cả.
“Thực xin lỗi, ngày đó ta hái hoa là vì muốn tặng cho người. Sư tôn, hôm
nay ta tới, vốn là… Ta định đợi người tỉnh, xin lỗi người, những lời trong
lòng, đều… Đều nói cho người.”
Tiếng khàn khàn như lời cắt huyết nhục từ cổ họng ra.
“Sư tôn, cảm ơn người không chê ta, nguyện ý nhận ta…”
“Ta thật sự, thật sự.”
Tim bỗng run rẩy, đáy mắt hiện lên một tầng máu đỏ. Đó là dấu hiệu Bát
Khổ Trường Hận Hoa bắt đầu mọc rễ, cũng là chung tình quyết bắt đầu có
hiệu lực.
Trán nổi gân xanh, ngã mạnh lên đất, nghiền mặt đất.
Khóc không thành tiếng.
“Ta thật sự, thật sự thích người.”
Sư Muội nhẹ thở dài, biểu tình như thú vị, lại như thương hại.
Chẳng qua y thương hại cũng được, thú vị cũng thế, đều nhàn nhạt, chẳng
gì làm y động lòng được.
Cuối cùng y đi tới, bẻ cằm Mặc Nhiên qua, nhìn đôi mắt dần hỗn loạn của
Mặc Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Đến, sư đệ, nói cho ta, giờ đệ có mong muốn
gì?”
“Mong muốn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.