Y gọi hắn, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh. Sở Vãn Ninh liền chờ, chờ
đến khi cháo dần dần nguội ngắt, dần dần lạnh băng. Y cảm thấy không thể
để như vậy, lại đem cháo đi đun cách thủy.
Y không biết khi nào Mặc Nhiên sẽ tỉnh, nhưng khi tỉnh sẽ lập tức có đồ ăn.
“Là cháo gà ngươi thích nhất.” Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, linh lực rót vào
tim hắn vẫn luôn không hề gián đoạn, nhưng Mặc Nhiên vẫn chưa từng tỉnh
lại.
Vẫn chưa tỉnh lại, nghĩa là linh lực vừa đứt, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tỉnh
lại nữa.
Căn bản không có khả năng cứu trở về.
Nhưng mà không cam lòng, sao có thể cam tâm!
Mặc Nhiên còn sống, hắn còn có hơi thở dù là vô cùng mỏng manh. Mấy
ngày này, nhật nguyệt sớm chiều, Sở Vãn Ninh túc trực ở bên cạnh hắn,
nhìn lồng ngực hắn vẫn phập phồng, liền cảm thấy còn có hi vọng, tất thảy
đều còn có thể quay đầu lại.
Tất thảy vẫn còn kịp.
Sở Vãn Ninh nhớ rõ có một đêm, Mặc Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lúc ấy trong phòng không thắp đèn, Mặc Nhiên cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn
giá cắm nến, đôi môi khô nứt nẻ mấp máy.
Y lúc ấy thực kích động, vội nắm lấy tay Mặc Nhiên, hỏi hắn: “Ngươi
muốn nói gì?”
“… Đèn…”
“Cái gì?”
“… Đèn… Muốn đèn…” Mặc Nhiên nhìn giá nến mà chính mình không có
cách nào để thắp lên kia, nước mắt lã chã chảy xuôi trên gương mặt, “Muốn
đèn sáng lên…”
Trong chớp mắt, thời khắc đan xen.
Phảng phất quay trở lại năm đó, thời điểm vừa mới bái sư. Mặc Nhiên bị
bệnh, thiếu niên nhỏ gầy nằm co cụm trên giường, mê man choáng váng.
Lúc Sở Vãn Ninh tới thăm hắn, hắn nhỏ giọng nức nở gọi mẹ.
Không biết phải dỗ dành thế nào, Sở Vãn Ninh đành ngồi bên giường, do
dự nâng tay lên sờ sờ trán thiếu niên.