HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2547

Hài tử nhỏ gầy vừa khóc vừa nói: “Tối quá… Toàn là bóng tối… Mẹ… Ta
muốn về nhà…”
Cuối cùng, là Sở Vãn Ninh thắp lửa lên giá cắm nến. Ánh lửa chói lọi chiếu
sáng bốn vách tường, cũng chiếu sáng gương mặt Sở Vãn Ninh. Tựa hồ
như cảm nhận được nguồn sáng ấm áp, hài tử còn đang phát sốt cao mở to
đôi mắt đen nhánh vẫn còn đọng nước mắt.
“Sư tôn…”
Sở Vãn Ninh nghe được, thay hắn dém góc chăn, thanh âm trầm thấp nghe
thật ôn nhu: “Mặc Nhiên, đèn sáng rồi… Ngươi không phải sợ.”
Nhiều năm trôi qua, ngọn đèn cô độc lại một lần nữa lung linh sáng lên.
Quầng sáng ấm áp lan tràn khắp gian nhà tranh, xua tan bóng tối lạnh lẽo
vô tận.
Sở Vãn Ninh vỗ về vuốt tóc hắn, thanh âm khàn khàn gọi hắn: “Mặc Nhiên,
đèn sáng rồi.”
Y muốn tiếp tục nói, ngươi không phải sợ.
Nhưng mà yết hầu nghẹn ngào, rốt cuộc nói không nên lời. Sở Vãn Ninh cố
ép chính mình không được rơi nước mắt, cuối cùng cũng không chịu được,
tay vẫn đặt trên trán Mặc Nhiên, vỡ òa nức nở: “… Đèn sáng, ngươi tỉnh
lại, được không?”
“Ngươi để ý ta, được không…”
Hoa đèn giọt nến mênh mang như trong cõi mộng. Nơi gian nhà tranh, một
ngọn đèn vẫn luôn lập lòe, từ khi hoa quang rực rỡ, cho đến khi dầu hết đèn
tắt.
Sau đó, ánh mặt trời lại rạng rỡ, phía chân trời ngoài cửa sổ bừng lên sắc
trắng tinh khôi. Dùng một ngọn đèn lại có thể đánh thức thiếu niên ngủ say
năm năm tháng tháng. Nhưng tất cả đã qua rồi.
Không bao giờ có thể quay đầu lại
Lại ba đêm nữa.
Khoảng thời gian này Sở Vãn Ninh mỗi ngày đều túc trực bên giường hắn,
chiếu cố hắn, chăm sóc hắn, truyền linh lực cho hắn, cũng kể cho hắn nghe
những sự tình mà chính hắn đã phai nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.