Người còn lại ánh mắt sát phạt, tay gảy đàn thúc chiến Sở Vãn Ninh.
Nhìn thấy Vãn Dạ Ngọc Hành vạt áo tung bay giữa biển lửa, trong lòng
Đạp Tiên Quân vậy mà đầu tiên là buông lỏng —— Bởi vì Sở Vãn Ninh rốt
cuộc cũng tới. Rồi sau đó lại phẫn nộ —— Bởi vì tuy rằng Sở Vãn Ninh
tới, nhưng không tới tìm hắn đối kháng trước, mà lại trực tiếp đi tìm Hoa
Bích Nam.
Uổng công hắn mòn mắt trông mong, chờ đợi lâu như vậy!
“Ngươi chần chừ ở bên đó làm gì?” Hoa Bích Nam trời sinh linh lực thấp
kém, lúc này giao chiến cùng Sở Vãn Ninh hoàn toàn dựa vào những quân
cờ Trân Lung. Hắn liếc mắt thấy Đạp Tiên Quân, cắn răng nói, “Còn không
mau tới giúp ta?”
Đạp Tiên Quân trong lòng có nỗi khổ riêng, lại vẫn lập tức đáp ứng.
Hắn từ không trung nhảy xuống, che trước mặt Hoa Bích Nam, u quang lập
loè, đã đem mạch đao nắm chặt trong tay.
“Ngươi đi trước, nơi này để bổn tọa ngăn cản.”
Hoa Bích Nam sớm đã bị Sở Vãn Ninh đánh đến chật vật bất kham, không
cửa chạy trốn. Lúc này thấy Đạp Tiên Quân ra tay, cuối cùng cũng có thể
nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi chính mình cẩn thận một chút.” Hắn phân phó, “Đánh xong khóa y
lại, tuyệt không để y làm hỏng đại sự của chúng ta.”
Dứt lời liền hóa thành hư ảnh, ẩn vào màn đêm, không còn thấy bóng dáng.
Đạp Tiên Quân một lần nữa quay đầu: “Sở Vãn Ninh, bổn tọa hiểu rõ ngươi
sẽ không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi
thế nhưng lại biết phải tìm hắn trước, xuống tay với hắn.”
“…”
Sở Vãn Ninh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự, khiến người nhìn
không thể thấu rõ cảm xúc của y.
“Vì cái gì không tới tìm bổn tọa trước. Hửm?”
Sở Vãn Ninh không đáp lại, trên thực tế y và Đạp Tiên Quân hai người, giờ
phút này nếu nói ai càng giống một cỗ thi thể hơn thì chính là y. Bắc Đẩu
Tiên Tôn toàn bộ thân thể hồn phách đều như chết đi, chỉ có một tầng bản
năng gắn chặt với y, khiến y vì trần thế này làm chút sự tình cuối cùng.