HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2776

Sư Muội tuyệt vọng lại cuồng nộ, hắn trong ánh sáng chói lọi khiến người
khác không có cách nào mở mắt nổi trừng mắt ép sát nam tử bạch y ở giữa,
Mộc Yên Ly bên cạnh giúp hắn, đỡ hắn, khuyên hắn.
Nhưng vậy thì có ích gì.
“Nghiền, thi. Thu, quan!”
“Đừng——! Dừng tay!!! Ngươi dừng tay cho ta!!” Nghe thấy tiếng Sở Vãn
Ninh truyền ra từ gió mạnh, Sư Muội càng điên cuồng, khóe mắt muốn nứt,
hắn hét to gầm lên nghẹn ngào mắng chửi dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng mà, kim quang hiện lên lại tắt, ánh sáng chói lọi đâm vào mắt khi
nãy lụi tàn, để lại vệt loang lổ. Hết thảy đều kết thúc.
Cuồng phong ngừng lại.
Tĩnh mịch.
Sắc mặt Sở Vãn Ninh đang đứng trắng bệch, Sư Minh Tịnh tiều tụy quỳ
xuống.
Linh lực dần dần tắt hoàn toàn.
Một lát sau, họ nghe thấy nơi núi xa, truyền đến tiếng đất nứt nặng nề——
kia, hẳn là động tĩnh nơi thi hài Đạp Tiên Quân bị nghiền thành bột mịn.
Sư Muội nhìn Sở Vãn Ninh chằm chằm, rất nhiều cảm xúc kịch liệt chém
giết chinh chiến trên mặt hoàn toàn biến mất, cừu hận của hắn hay kinh
giận đều nứt vỡ, trong khe, lộ ra một tia sợ hãi.
Hắn không biết mình đang sợ gì. Sợ hãi Sở Vãn Ninh có thể tự tay giết chết
Mặc Nhiên? Sợ đoạn đường tương lai? Sợ hãi… Sợ hãi cái gì.
Như tới tận thế.
Sư Muội rốt cuộc mở miệng lẩm bẩm: “… Chết rồi? … Hắn… Chết rồi?”
“Sở Vãn Ninh, ngươi giết hắn… Hắn đã từng chắn trước mặt ngươi ở Hồng
Liên Thủy Tạ, cầu xin ta động thủ với hắn đi, đừng làm vậy với ngươi…
Nhưng ngươi thế mà nhẫn tâm giết hắn… Ngươi thế mà nhẫn tâm…”
Sợ hãi cuối cùng thành điên cuồng cười dài, cho dù hắn không có bất cứ ý
muốn cười nà, nhưng hắn ngửa đầu lên cười ha ha, Mộc Yên Ly bật khóc
bên cạnh, không ngừng khuyên hắn: “A Nam… Đủ rồi… Đủ rồi…”
Sư Muội chỉ cười dài, cười cười, nước mắt chảy xuống hai hàng, màu vàng
kim, rơi trên mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.