HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2790

Nam nhân đưa lưng về phía cậu tựa hồ không nghe được thanh âm gì, chậm
rãi cúi người ở trước mộ bia, giống như lữ đồ cực độ mệt mỏi rốt cuộc đi
tới điểm cuối cùng, Tiết Mông nhìn hắn đem trán đặt trên mặt đá lạnh như
băng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lòng bàn tay Tiết Mông ầm ầm mà bốc lửa, ánh sáng màu cam văng khắp
nơi.
Cậu không quan tâm mà chém về phía Đạp Tiên Quân quá khứ, hệt như
quá khứ_____
“Ầm!”
Một tiếng nổ, ánh lửa cũng không kịp tổn thương bất luận kẻ nào, chỉ có
khối bia lâu năm đã mọc rêu bị vỡ nát.
Tiết Mông cả kinh, nhìn quanh trái phải, bất kể là Đạp Tiên Quân, hay bóng
dáng màu đen, đều không có ai_____ Vì sao đều không có.
Cậu ở trong mưa tầm tã, vạn cây hiu quạnh đông nghiêng tây ngã, giống
như trên trời dưới đất chỉ còn lại một mình cậu cô đơn lẻ bóng. Nhưng
bóng cây lắc lư tiếng gió thổi ri ri, lại giống như thiên quân vạn mã đều ẩn
nấp trong rừng tối, hùng mạnh trong cây cỏ, cuốn giáp ngậm tăm(*) sẵn
sàng chiến đấu.
(*) ngậm tăm: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong
miệng mỗi người một chiếc đũa để không nói chuyện, lộ hành tung.
“Đạp Tiên Quân_____! Đạp Tiên Quân!!”
Cậu quát lên, thanh âm phúc chốc đã bị tiếng sấm nghiền thành mảnh vỡ
bột mịn.
Nhìn lầm rồi sao?
Làm sao có thể sai, rõ ràng là bóng dáng rõ rệt như vậy, rõ r àng vừa rồi
đứng ở chỗ này, rõ ràng người kia còn lấy tay sờ tấm bia đá, trên tấm bia
đá…
Bỗng dưng dừng lại.
Tiết Mông cúi người, nâng tay chậm rãi sắp xếp tấm bia bị mình đập bể
tách rời kia, xếp một nửa, thoáng chốc như ngã xuống khe nứt!
Trên bia kia rõ ràng viết:
Tiên sư Sở Vãn Ninh chi mộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.