HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2905

Cậu nói, mím môi, rũ mi xuống: “Tóm lại ta không tin huynh ấy cứ hôi phi
yên diệt như vậy.”
“Tiết Mông…”
Tiết Mông nghiêng đầu đi, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Tên chó chết Mặc
Nhiên kia từ nhỏ chỉ làm theo ý mình, không làm việc theo lẽ thường.”
“…”
“Ta biết lần này cũng như vậy.”
Nghe cậu nói vậy, Mai Hàm Tuyết không khỏi thở dài, nhưng cũng không
định phản bác cái gì.
Huynh đệ Mai gia lễ bái phu thê ân công, Tiết Mông đứng cạnh, nhắm mắt
lại, không nói bất cứ lời nào.
Xong lễ, Mai Hàm Tuyết đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu.
“Tử Minh, ngươi sẽ là một chưởng môn tốt.”
Tiết Mông mở mắt ra, nhìn thoáng qua linh bài sơn đen viết chữ trắng.
Hương cháy, tỏa làn khói mờ lượn quanh, trong mây mù xanh nhạt, Tiết
Mông nhìn bài vị phụ thân, tỏ vẻ mình tĩnh bảo: “Sẽ không tốt hơn ông ấy
được đâu.”
“…”
“Đi thôi.”
Tiết Mông vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Trong từ đường trang nghiêm túc mục, phía trên tấm gỗ nho nhỏ không
theo quy củ viết thụy hào và tên húy của người khuất, huynh đệ Mai gia
liếc nhìn nhau, thở dài, đuổi theo bước chân Tiết Mông.
Một vụn tro rơi xuống.
Những người trẻ tuổi ấy đều đã đi xa, trên dàn tế đen nhánh vẫn còn ba nén
hương họ thắp để lại. Sau ánh sáng mỏng mang, trên mặt gỗ có chữ của
Tiết Mông:
Ân cha không thể thay,
Lòng son không thể đổi.
Mà phía dưới cùng bài vị cũng có bốn chữ khác khắc lên khiến người ta
không biết nên khóc hay cười. Có điều huynh đệ Mai gia rõ, Tiết Mông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.