HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2910

Dập đầu xong, trần thế thật an bình.
Trong túi tên thêu hoa, cuộn tròn một con cún móng vàng, gừ gừ nhìn ra
thế giới bên ngoài.
Hắc y đạo trưởng kia đứng dưới tàng cây, cười như không cười nhìn hai
đứa bé đi vào nhà, bỗng nhớ ra gì đó, đi tới, đưa cho bé gái kia một chiếc
khăn tay màu đỏ.
“Ủa?” Bé gái ngẩn ra, “Đây là gì? Tỷ là ai?”
Hắc y đạo trưởng cũng không trả lời, chỉ cười mỉm nói: “Làm gì có chuyện
thành thân mà dùng lá cây, đến đây, cho muội cái này.”
Khăn tay có hơi cũ, nhưng rất mềm mại, là chất liệu tốt nhất.
Góc bên có thêu một chữ “Tứ”, vật xưa bao nhiêu năm qua, đã hơi hỏng
rồi, hay là khi nàng ở trong ảo cảnh bị doạ phát khóc, Nam Cung Tứ lấy ra
lau nước mắt cho nàng.
Tiểu nữ hài nhận khăn nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên lúm đồng tiền nở rộ
như hoa.
Nó ngửa đầu nói: “Cảm ơn tỷ tỷ.”
“…”
Hắc y đạo trưởng ngẩn ra, trong mắt loé lên ánh sáng như sao.
Nhiều năm như vậy, cũng không có nhiều người liếc mắt một cái đã nhận ra
nàng là nữ nhi, huống chi còn có hoán âm chú vĩnh viễn không thể giải.
Đứa bé này đôi mắt đúng là tinh tường.
Nàng đứng dậy, lắc đầu, xoa xoa cái đầu mềm mại của Não Bạch Kim
trong túi tên: “Đi thôi, còn nhìn gì nữa?”
Não Bạch Kim: “Grừ gừ gừ gừ!”
Gió nổi lên, cây hoè lay động xào xạc.
Sổ nhỏ của người kể chuyện, đang kể tới trận chiến ở Giao Sơn, Nam Cung
Tứ nhập huyết trì trấn yêu tà, mọi người đều than khóc.
Nàng thật ra lại không khóc, eo lưng nàng thẳng tắp, một mình tiến về phía
núi xa, đằng sau vang vọng tiếng nói ngọt lịm của bé gái và bé trai.
“Phu thê giao bái——“
Vừa lúc ấy nàng bước ra khỏi bóng cây hoè, mặt trời chiếu lên gương mặt,
không biết vì sao, nàng lại cong mắt cười, lòng ngập tràn vui vẻ và ngọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.