HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2986

Mặc Nhiên bẩn thỉu: “Không được phá.”
Sở Vãn Ninh: “… Tớ có định phá đâu.”
“?”
“Tớ cảm thấy rất đẹp.” Sở Vãn Ninh dò hỏi, “Tớ có thể chơi cùng cậu
không?”
Vì thế hai đứa nhỏ chả biết tại sao lại chơi với nhau.
Bức tường lúc nãy Mặc Nhiên dùng đá xây, được Sở Vãn Ninh đề nghị
dùng nhánh cây nhỏ để cải biến, hai người họ đều thấy chủ ý này khá ổn,
nên Sở Vãn Ninh tìm ít nhánh cây rụng thích hợp, Mặc Nhiên giúp ấn
chúng vào khoảng cách bằng nhau vào cát.
Bọn họ cùng xây lại tường, đào hố cẩn thận lót nilon, rót nước suối làm
thành hồ.
Sở Vãn Ninh không biết nhặt mấy cánh hoa hải đường ở đâu ra, bay lả tả
trên mặt “Hồ”, họ thậm chí còn thả hai con kiến nhỏ lên cánh hoa, để chúng
nó trải nghiệm cảm giác thuyền hoa thơm nhàn nhạt.
Lực Mặc Nhiên đào hố có hơi mạnh, làm cát bắn tung tóe lên quần áo vừa
nhìn đã biết xa xỉ của Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh chẳng để ý, nó lần đầu
gặp một đứa nhỏ có chung sở thích, họ chơi với nhau vui vẻ, không chút để
ý tới quần áo, cát trên tay, đất trên mặt.
Chỉ có hai đôi mắt đều sáng ngời. Còn có hai đôi tay nhỏ cùng làm ra công
viên kiến trong mơ.
Trời chiều ngã về tây.
Các bạn nhỏ trong vườn trẻ đã được đón về, Sở Vãn Ninh đến cùng bố, thời
gian còn nhiều.
“Giúp tớ xây tháp nhé.” Mặc Nhiên trước khi xe buýt chạy, lưu luyến
không rời với đồng bọn nhỏ.
Khuôn mặt không nhiều biểu tình của Sở Vãn Ninh lộ ra một nụ cười, nó
cười nói: “Được. Tớ làm xong sẽ bảo ba ba tớ chụp ảnh lại.”
“Lần sau có cơ hội cho tớ xem nha.”
“Ừm, lần sau có cơ hội thì cho cậu xem.”
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, bỗng như nhớ ra cái gì, biến sắc bảo: “Á! Tớ,
chúng mình chơi lâu như vậy, tớ thế mà còn chưa hỏi tên cậu nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.