người y là Đạp Tiên Quân không sợ trời không sợ đất, chứ không phải Mặc
Tông Sư sợ đầu sợ đuôi, cái gì cũng không dám làm.
Mặc tông sư…
Nhớ tới kiếp này mình với Sở Vãn Ninh đã thành một đôi, lò lửa lại bùng
cháy lên thiêu đốt, hun đỏ mắt.
Đạp Tiên Đế Quân vừa mạnh mẽ giữ chặt lấy tay Sở Vãn Ninh, lại khiến y
cầm lấy dương vật mình, vừa đâm vào lòng bàn tay ấy hai cái, có chút nóng
bỏng thở dốc bên tai Sở Vãn Ninh: “Ái phi cảm thấy thế nào?”
… …
“Bổn toạ nợ ngươi nhiều năm sủng hạnh như vậy, hẳn là ngươi muốn cực
kỳ?” Yết hầu tràn ngập dục vọng nhấp nhô, giọng trầm thấp khàn khàn như
muốn hoá Sở Vãn Ninh vào trong huyết nhục, “Không sao, đêm nay còn
dài… Ngươi muốn bao nhiêu cũng được, bổn toạ nhất định đút no ngươi.”
Một người trên giường có thể vô sỉ đến mức này đã là cực hạn. Rõ ràng là
mình khát muốn chết, khát tới hoảng, khát tới đỏ mắt, khát tới hận không
thể nuốt trọn đối phương vào bụng hoà trong cốt tủy, lại trả đũa hết lần này
tới lần khác, luôn nói do Sở Vãn Ninh muốn, làm ra dáng vẻ vô tư phụng
bồi thoả mãn dục vọng đối phương.
Đúng là chỉ có mỗi Đạp Tiên Đế Quân, chỉ có Đạp Tiên Đế Quân mới có
thể khiến cho Sở Vãn Ninh tâm chết như tro tàn, còn có thể khiến y sinh ra
một tia tình cảm thuộc về người sống.
Sở Vãn Ninh run rẩy hé đôi mắt phượng ửng đỏ ướt át, vừa phẫn nộ vừa
mơ màng trừng mắt nhìn hắn. Đạp Tiên Đế Quân cảm thấy mỹ mãn mà
than thở, “Đã lâu rồi ngươi không nhìn bổn toạ như vậy. Nhìn vào mắt
ngươi như vậy đã rõ, là ngươi, không sai.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai mềm mại của Sở Vãn Ninh.
Tai vốn là một trong những chỗ mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, giờ lại đã
uống tình dược, càng không có cách nào khống chế như bị một dòng điện tê
rần chạy dọc theo sống lưng, Sở Vãn Ninh run mạnh bật lên!
Nhưng phản ứng của y chỉ đổi lại Đạp Tiên Quân càng thêm vui sướng
liếm mút, vành tai bị ngậm trong miệng, đầu lưỡi thô ráp bắt chước tiết tấu
đâm rút của tính khí, ướt át nóng bỏng liếm láp.