HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 398

Lần này Mặc Nhiên không tiếp tục gọi y, y cũng không tiếp tục quay đầu.
Đi được một nửa, bỗng nhiên nhịn không được hắt hơi một cái, bước chân
Sở Vãn Ninh cứng đờ, cắm đầu đi nhanh hơn, giống như tức giận, lại giống
đang lẩn trốn.
Mà từ đầu đến cuối, Mặc Nhiên đều đứng trong tuyết lớn mênh mông, ngơ
ngác nhìn bóng lưng của y thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa, cũng
không biết tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Sở Vãn Ninh vừa về tới Hồng Liên Thủy Tạ, liền ngã bệnh.
Mặc dù y có thể sử dụng kết giới tránh mưa tuyết, nhưng mà người này gặp
chuyện của mình, luôn luôn lười nhác cực kì, càng không muốn lãng phí
linh lực. Bằng không ngày thường trời mưa, y cũng giống người bình
thường, tùy tiện che ô hành tẩu.
Sau khi liên tiếp nhảy mũi, đau đầu nhức óc tìm lên cửa. Bất quá y bệnh lâu
thành quen, đối với phong hàn sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, uống
chút thuốc, rửa mặt thay quần áo sau đó chui vào trong chăn ngủ.
Có lẽ bởi vì phong hàn, cảm giác buồn nôn vẫn luôn phát tác từ khi bị
thương ở Kim Thành Trì tối nay càng phá lệ rõ ràng, y mê man ngủ cả đêm,
toàn thân thấm mồ hôi lạnh, thân thể càng nóng giống như lò lửa.
Buổi trưa ngày thứ hai , Sở Vãn Ninh mới mơ hồ tỉnh dậy, y mở to mắt,
nằm trên giường phát ngốc một lát, lúc này mới chậm rãi nhảy xuống
giường, chuẩn bị đi giày.
Sau đó, y ngây ngẩn cả người.
Y chợt phát hiện qua một đêm, giày của mình biến lớn rất nhiều…
Nhìn kỹ lại.
Sở Vãn Ninh: “……”
……
Dù là Ngọc Hành trưởng lão rất bình tĩnh, cũng không chịu nổi kinh hãi
này.
Không phải giày của y biến lớn.
Sở Vãn Ninh ngơ ngác nhìn tay mình, chân của mình, bàn chân trần trụi
của mình, quần áo từ từ trượt xuống lộ ra bả vai.
Là mình… Nhỏ đi? ? ? ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.