“Đừng đừng đừng, đừng giấu mà” Mặc Nhiên vòng tay qua Tiết Mông, kéo
Sở Vãn Ninh ra, ngồi xổm xuống tỉ mỉ ngắm nghía, bỗng nhiên ‘ồ’ một
tiếng, lẩm bẩm nói, “Dáng dấp đứa nhỏ này nhìn thật quen mắt.”
Sở Vãn Ninh sinh lòng cảnh giác: “…”
“Luôn cảm thấy hình như gặp qua đâu rồi.”
Sở Vãn Ninh ám đạo không ổn, nếu thân phận bị nhìn thấu, vậy sau này y
còn mặt mũi gì làm người? Nghĩ đến vô thức lui về sau một bước, quay
người muốn trốn.
“Đừng đi!” Mặc Nhiên cười xấu xa kéo y lại, duỗi ngón tay ra, chạm chạm
mũi Sở Vãn Ninh, âm thanh chậm rãi thì thầm nói, ” Này, tiểu đệ đệ, nói
cho ca ca ngươi tên gì?”
Bị hắn sờ mũi, Sở Vãn Ninh vừa xấu hổ vừa chột dạ, lui về sau.
Mặc Nhiên còn tưởng y sợ hãi, cười ha ha, nói: “Ngươi tránh cái gì, ngoan,
nói cho ca ca ngươi có phải họ Tiết không?”
Tiết Mông: “? ? ?”
Mặc Nhiên chỉ vào Tiết Mông, cười híp mắt hỏi Sở Vãn Ninh: “Người này,
có phải cha ngươi không? Ngươi nói thật, ca ca liền thương ngươi, mua đồ
ngọt cho ngươi ăn.”
“Ngươi có bệnh hả Mặc Vi Vũ! !” Tiết Mông nhất thời tức giận, khuôn mặt
đỏ bừng lên, dựng thẳng lông đuôi quát, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đến
cùng đang suy nghĩ gì? Ngươi, ngươi bẩn thỉu! Ngươi, ngươi dơ bẩn!
Ngươi ngươi ngươi không biết xấu hổ!”
Sở Vãn Ninh cũng không còn gì để nói, nhưng cảm thấy nhẹ lòng: “… Ta
họ Hạ, là đệ tử môn hạ Tuyền Cơ trưởng lão, Hạ Tư Nghịch.”
“Hù chết ngươi?” Mặc Nhiên mỉm cười cong con mắt lên, hắn không ngốc,
nghe xong đã hiểu ý nghĩa danh tự này, “Ha ha, thú vị đó.”
“…”
“Ngươi có bệnh!” Tiết Mông hung tợn đẩy Mặc Nhiên, cả giận nói, “Đệ ấy
là bằng hữu mới kết giao của ta, không có liên quan gì tới ngươi. Chúng ta
muốn đi ăn khuya, ngươi tránh ra cho ta.”
“Ây.” Mặc Nhiên tránh ra. Nhưng rất nhanh hai tay gối sau đầu, cười hì hì
lắc lư đi theo bên cạnh bọn họ.