HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 411

Sở Vãn Ninh chẳng biết tại sao nghe được một tia không cam lòng trong
giọng Tiết Mông.
Sau đó y phát hiện đó không phải ảo giác của y, Tiết Mông thật sự có chút
không cam lòng, lúc đợi món ăn thì lải nhải: “Sư đệ, ngươi đã tới Thục
Trung, phải học ăn cay. Không ăn cay thì không thể thân với người khác, có
biết không? Ở Xuyên có một câu nói, ớt không thể không ăn. Phải rồi,
ngươi là người ở đâu?”
Sở Vãn Ninh nói: “Lâm An.”
“Ồ.” Tiết Mông nghĩ nghĩ, cảm thấy không quen thuộc vùng sông nước
Giang Nam kia, liền cắn đũa liếc mắt hỏi, “Vậy quê các ngươi, ăn đầu thỏ
không?”
Sở Vãn Ninh còn chưa kịp trả lời, Mặc Nhiên bên cạnh cười híp mắt nói:
“Đương nhiên là không ăn.”
Tiết Mông trừng hắn một cái, Sở Vãn Ninh cũng nhìn hắn một cái.
Mặc Nhiên đỡ một chân dài trên ghế, khuỷu tay dựng lên đầu gối, lưu loát
quay đôi đũa trong tay, thấy thế nghiêng đầu cười nói: “Làm sao vậy? Nhìn
ta như này, là không ăn à.”
Tiết Mông quay đầu hỏi Sở Vãn Ninh: “Thật không ăn hả?”
“Ừm.”
Tiết Mông lại trừng Mặc Nhiên: “Làm sao ngươi biết? Ngươi đi Lâm An
rồi?”
“Không có đi.” Mặc Nhiên làm mặt quỷ, “Nhưng Hạ huynh là đồng hương
của sư tôn chúng ta, ngươi không biết sư tôn không ăn đầu thỏ à? Lúc
người lấy rau trộn ở Mạnh Bà Đường, không phải lấy hành lá trộn lẫn đậu
hũ, thì là lấy quế hoa đường ngó sen, không tin lần sau ngươi để ý nhìn
xem.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“A, ta thế mà không để ý, lần trước nhìn thấy điểm tâm của sư tôn, ta
không dám tuỳ tiện nhìn vào mâm người nữa, thật đáng sợ.” Tiết Mông sờ
cằm, chậm rãi lộ ra biểu tình chán ghét, “Khẩu vị của sư tôn thật sự khó nói
nên lời. Ngươi biết không? Y thế mà ăn tào phớ mặn.”
Sở Vãn Ninh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.