HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 444

Chắc là lúc đó, bị Mặc Nhiên giam lỏng, Sở Vãn Ninh thực sự hơi buồn
trong lòng, thấy trong đình có một cổ cầm đồng mộc, liền ngồi trên mặt đất,
nhắm mắt phủ dây cung.
Tiếng đàn kia xa xăm trống vắng, chiêu hoàng dẫn điệp, khi Mặc Nhiên trở
về, liền thấy Sở Vãn Ninh ngồi trong sân, không nói ra được nhạt nhẽo yên
tĩnh, thanh chính cao khiết.
Khi đó mình đối đãi y thế nào?
A, phải rồi.
Là theo tiếng đàn y đánh, trực tiếp xâm phạm nam nhân thanh lãnh này
trong viện. Mặc Nhiên chỉ lo mình run rẩy cùng sảng khoái ngập đầu,
không có quan tâm Sở Vãn Ninh có bao nhiêu thống khổ khó chịu, thậm
chí không quan tâm khi đó đã qua lập đông, sư tôn sợ lạnh như vậy, y phục
lại bị xé, trên mặt đá lạnh như băng bị mình chà đạp đến không còn cách
nào chịu nổi, hôn mê.
Sau đó điều dưỡng hơn mấy tháng, đều dưỡng tinh thần không trở về.
Khi đó Mặc Nhiên lạnh lẽo nói với y: “Sở Vãn Ninh, về sau ngươi, tuyệt
đối không được đánh đàn trước mặt người khác. Ngươi biết bộ dáng ngươi
đánh đàn có bao nhiêu…”
Hắn nhấp môi, tìm không thấy từ thích hợp, thế là không tiếp tục nói nữa.
Có bao nhiêu cái gì?
Rõ ràng là bộ dáng đoan trang bình thản, nhưng không biết tại sao, dụ
người ta không cách nào tự kiềm chế.
Sở Vãn Ninh không nói một lời, bờ môi trắng bệch, nhắm đôi mắt lại, mày
kiếm túc sát.
Mặc Nhiên giơ tay lên, do dự một chút, vuốt ve mi tâm nhíu chặt của y.
Động tác Đạp Tiên Quân tựa hồ nhu hòa, nhưng sao âm thanh vẫn lạnh
lùng vô tình.
“Nếu ngươi không nghe, bản tọa liền lấy dây xích khóa ngươi trên giường,
khiến ngươi trừ việc cùng bản tọa lên giường, cái gì cũng không làm được.
Bản tọa nói được thì làm được.”
Lúc ấy Sở Vãn Ninh đáp lại thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.