HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 448

Chẳng lẽ trong lòng Mặc Nhiên kỳ thật có chút…
Ý nghĩ này chưa kịp nghĩ sâu, liền bị y dập tắt.
Sở Vãn Ninh xưa nay quả cảm dứt khoát, duy chỉ có chuyện tình cảm, y
nghĩ, mình là kẻ nhu nhược dây dưa dài dòng.
“Sư tôn.” Đôi mắt phong vận tuyệt đại của Sư Muội sáng mềm mang theo
chút ngờ vực, do dự mà nhìn y, “Người…”
“Hả?”
“… Kỳ thật cũng không có gì. Đã có sư tôn ở đây chăm sóc A Nhiên, vậy
con, con đi trước.”
Sở Vãn Ninh nói: “Chờ một chút.”
“Sư tôn còn có phân phó gì?”
Sở Vãn Ninh nói: “Ngày mai các ngươi, phải đi chốn đào nguyên rồi?”
“… Vâng.”
Sở Vãn Ninh không có biểu tình gì, một lát sau, y nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi
đi. Mấy người ở bên ngoài, phải chăm sóc lẫn nhau, còn có ——”
Y dừng một chút, mới nói: “Nhớ kỹ sớm trở về.”
Sư Muội rời đi.
Sở Vãn Ninh đi đến bên giường, mặt không thay đổi đỡ Mặc Nhiên dậy,
đút từng muỗng canh giải rượu cho hắn uống.
Mặc Nhiên không thích vị chua, không uống bao lâu, đều phun ra. Sau khi
phun ra ngược lại tỉnh mấy phần, mở mắt ra, nửa tỉnh nửa say chuếnh
choáng nhìn Sở Vãn Ninh, lầu bầu nói: “Sư tôn?”
“Ừm. Ta ở đây.”
“Phụt.” Không biết vì sao lại cười, lúm đồng tiền thật sâu, sau đó nói,
“Thần tiên ca ca.”
Sở Vãn Ninh: “……”
Nói xong lại nằm sấp ngủ thiếp đi.
Sở Vãn Ninh lo hắn cảm lạnh, canh giữ ở bên cạnh, thỉnh thoảng giúp hắn
chỉnh chăn mền.
Ngoài phòng ngủ, rất nhiều đệ tử còn chưa ngủ, giới phàm tu có thói quen
đón giao thừa, đại đa số người cũng còn trong phòng tốp năm tốp ba nói
cười, chơi bài chín, hoặc là biến đổi pháp thuật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.