HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 476

“Như vậy…”
Thấy Mặc Nhiên vẫn thất thần, Diệp Vong Tích thở dài nói: “Ta đoạt được
không ít lông vũ, tạm thời vẫn thừa để dùng. Nếu ba người các huynh cần,
cứ việc hỏi ta.”
Mặc Nhiên liên tục xua tay, cười nói: “Như vậy thật không biết xấu hổ. Sáu
cái lông vũ kia xem như ta mượn huynh, ta về trước ăn cơm, nếu ngày mai
lấy được lông vũ, ta sẽ trả lại cho huynh. Đa tạ.”
Cáo biệt Diệp Vong Tích, Mặc Nhiên mang cơm cháo về biệt viện.
Trong phòng Tiết Mông không có ai, tỉnh dậy nhàn rỗi không chuyện gì
làm, đi lại bốn phía. Mặc Nhiên đi tới trúc lâu của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh còn chưa tỉnh. Mặc Nhiên đặt cháo cùng bao chiên lên bàn,
đến bên giường y, cúi đầu nhìn y.
Đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác quen thuộc nào đó.
Dáng vẻ ngủ của tiểu sư đệ … Sao lại có chút giống người nào đó?
Nhưng nghĩ không ra đến cùng là ai, chỉ có ấn tượng mơ hồ có người như
vậy, lúc nằm trên giường, luôn co mình lại, tay gối bên mặt —— rốt cuộc
là người nào?
Hắn đang ngẩn người , Sở Vãn Ninh tỉnh dậy.
“Hmm…” Trở mình, Sở Vãn Ninh nhìn thấy người bên giường, đột nhiên
mở to mắt, “Mặc Nhiên?”
“Đã nói mấy lần, phải gọi sư huynh.” Mặc Nhiên vuốt tóc y, sau đó xem
thử nhiệt độ trên trán y, “Nhiệt độ có giảm, đến, ăn một chút.”
“Ăn cái gì…” Đứa bé trên giường ngơ ngác, búi tóc lộn xộn, khiến khuôn
mặt càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
“Ngươi xem sư huynh có thương ngươi không, sáng sớm đã đi mua. Nhân
lúc còn nóng mau ăn đi.”
Sở Vãn Ninh mặc áo trắng tinh xuống giường, đi đến trước bàn ăn. Trên
bàn bày biện một lá sen tươi non, bên trong có bánh bao chiên, rải thêm
hành thái xanh biếc cùng mè đen. Một bát cháo hoa quế long nhãn, nấu
mềm dẻo đặc dày, bốc khói bừng bừng.
Ngọc Hành trưởng lão xưa nay cường thế, lại sinh ra một tia không rõ:
“Cho ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.